Thiệu Huân và Bắc Tề Lạc chưa từng một lần gặp nhau. Nhưng chính buổi vũ hội hôm ấy đã mở ra một câu chuyện tình giữa hai người. Bắc Tề Lạc là một người rất nguy hiểm! Đúng vậy! Đối với Thiệu Huân, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ Bắc Tề Lạc, anh đã chẳng có chút thiện cảm nào về người đàn ông này. Giống như là bản năng nói cho anh biết, người đàn ông này không nên tới gần. Nếu không, e là chết lúc nào cũng còn không biết đâu. Phàm là người đàn ông anh tuấn, nhưng tâm địa xảo quyệt thì không cần thiết phải giữ bất cứ mối quan hệ nào cả.
Bắc Tề Lạc là mẫu người đàn ông lạnh lùng được hội chị em phụ nữ không ngừng liếc mắt tới. Hắn chỉ ngồi tĩnh lặng ở một chỗ, nhấp một ngụm rượu cũng đã đủ để toát lên cái khí chất hảo soái của hắn. Thế nhưng, nào có ai dám tiến lại gần một tảng băng trôi? Thiệu Huân biết thế nên cũng chẳng muốn chú ý tới nhiều, nhưng cũng chẳng thể nào thoát khỏi được sợi dây định mệnh. Trời cao muốn hai người ở chung một chỗ, cho dù có cố gắng tránh thoát cũng chỉ e là lực bất tòng tâm mà thôi.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.