#42
Thiệu Huân là một người biết giữ bí mật, anh vẫn nghĩ bí mật này, từ khi phụ thân qua đời, sẽ chỉ còn một mình anh là người biết.
Nhưng mà, Bắc Tề Lạc đã biết, tuy rằng không rõ hắn làm cách nào biết được, nhưng thực sự là hắn biết.
Hắn dùng bí mật không thể cho người khác biết này để uy hiếp Thiệu Huân, nếu anh dám rời đi, hắn sẽ đem bí mật này công bố ra.
Thiệu Huân không còn cách nào khác, chỉ có thể bi ai mà phục tùng hắn....
-
Anh đột nhiên nhớ đến cái công ty đắc tội với Bắc Tề Lạc kia, bị hắn nắm được nhược điểm, không thể không phục tùng hắn. Ngày ấy khi anh vô tình nghe thấy chuyện này, còn không nhịn được mà rùng mình một cái. Có phải từ giây phút ấy, anh cũng đã có dự cảm trong tương lai, chính anh cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự?
"Vì sao?" mặt Thiệu Huân trắng bệch, giọng anh run run vang lên. "Vì sao ngươi phải làm như vậy- ép ta phải ở lại, đối với ngươi có lợi ích gì chứ? Hay do ta đã đắc tội gì với ngươi, nên ngươi muốn dùng biện pháp như vậy để tra tấn ta...?"
Bắc Tề Lạc không nói gì, ánh mắt màu đen thâm thúy của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn tiếp cận lạnh như băng.
"Đầu tiên, từ giờ trở đi ngươi chỉ có thể gọi tên của ta, ta không muốn nghe thấy bất cứ thứ xưng hô nào khác ngoài tên của ta ra."
Khuôn mặt hắn lạnh như băng, ngữ khí rét lạnh, làm cho sắc mặt Thiệu Huân càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nhan-hoa/97362/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.