Ed: Hepc
Lúc Quyền Yến Thác chạy tới bệnh viện, khoa cấp cứu cũng đã đầy ấp người.
Nhân viên y tế mặc áo choàng trắng vẻ mặt vội vã, vội vàng xử lý công nhân bị thương.
Quyền Yến Thác chạy mấy bước vào phòng cứu cấp, quét mắt nhìn công nhân bị thương từ đầu tới cuối một lần, cũng không thấy bóng dáng của Sở Kiều. Anh lại từ trong đám người lui ra ngoài, nóng lòng hô to.
"Sở Kiều!"
Mặt tràn đầy bối rối, tâm tình Quyền Yến Thác cũng xoắn lại theo. Mới vừa rồi truyền hình trực tiếp, hình ảnh dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Sở Kiều, anh cũng không có thấy rõ ràng, rốt cuộc cô có bị thương không!
Chung quanh tiếng ồn ào rất lớn, lấp đầy tiếng la của anh. Gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác lo lắng, bóng dáng cao lớn xuyên qua mọi người, hướng trên hành lang đi tìm người.
Khóe mắt nhảy lên, người đàn ông thấy trong ghế màu xanh dương phía trước là bóng dáng màu đen đập vào mi mắt.
Khóe mắt Quyền Yến Thác trầm một cái, đẩy mọi người ra chạy tới, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, "Có bị thương không?"
Anh kéo người ngồi trong ghế một cái, đôi mắt sắc bén dò xét trên dưới, xác định trên người cô cũng không có vết thương, mới tính thở phào nhẹ nhõm.
"Kiều Kiều?"
Đưa tay lôi cô đến trong ngực, ngón tay Quyền Yến Thác nhẹ giơ lên, lau gương mặt lạnh lẽo của cô, sắc mặc nhìn không tốt.
Nghe được giọng của anh, ánh mắt Sở Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hoan-gia-yeu/2353970/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.