Doãn Bảo Bảo giải thích cũng không khiến lửa giận trong người Doãn Thế Kiệt biến mất, trái lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
“Nhìn đứa con gái tốt cô dạy đi!” Doãn Thế Kiệt quát người phụ nữ đứng ở cửa, “Làm sai chuyện còn không thừa nhận, sau này định biến cái nhà này thành thế nào?”
Doãn Thế Kiệt nói xong câu đó, sải bước rời khỏi gian phòng.
Doãn Bảo Bảo đứng tại chỗ, nắm thật chặt vạt áo, lẽ nào Doãn Thế Kiệt muốn đưa công ty cho đứa con hoang do tiểu tam kia sinh ra sao?
Ngay cả lời giải thích của cô, ông ta cũng không nghe, trực tiếp khẳng định là cô tiết lộ bí mật.
“Bảo Bảo.” Sau khi Doãn Thế Kiệt đi rồi, mẹ Doãn Bảo Bảo mới dám đi vào, đau lòng xoa mặt của Doãn Bảo Bảo, “Có đau không?”
Mẹ Doãn Bảo Bảo tính tình nhu nhược, ở trước mặt Doãn Thế Kiệt càng hèn mọn hơn. Doãn Bảo Bảo đã sớm chướng mắt những hành vi của mẹ mình.
Mới vừa rồi bị Doãn Thế Kiệt quát lớn như vậy, đáy lòng Doãn Bảo Bảo cũng có lửa giận, không giả bộ hình tượng con gái ngoan lúc bình thường nữa.
“Đều tại bà hết.” Doãn Bảo Bảo đẩy mẹ mình ra, gương mặt ghét bỏ, “Chồng của mình còn không nắm được.”
“Bảo Bảo?” Mẹ Doãn không biết Doãn Thế Kiệt ở bên ngoài có người, đương nhiên có lẽ là đáy lòng bà đều biết, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
“Đi ra ngoài!” Doãn Bảo Bảo bực bội gào to hướng về phía bà Doãn.
“Bảo Bảo, con đừng trách ba con…”
“Đi ra ngoài!”
Bà Doãn há miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506588/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.