Vu Thanh giải quyết xong chuyện, về nhà liền thấy hai người ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon.
Mắt ông quét hai người vài lần, trầm mặt đi tới.
“Các cháu là thế nào?”
Ngay dưới mí mắt ông, hai người lại dám qua lại!
“Tình đầu ý hợp? Nhất kiến chung tình?” Thời Sênh bắn ra hai từ.
“Tôi thích cô ấy.” Hạ Linh trả lời rất đơn giản, nhưng cũng rất chắc chắn.
“Cậu nghĩ tôi sẽ để cho con bé ở bên cậu?” Vu Thanh nhìn về phía Hạ Linh, không để mắt đến câu trả lời của Thời Sênh.
“Ý kiến của ông không quan trọng.”
Vu Thanh trừng mắt, “Tôi là người giám hộ của con bé, ý kiến của tôi sao lại không quan trọng?”
“Cô ấy không thèm để ý.”
Vu Thanh không phục nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh vô tội cười, “Cháu chỉ muốn ở bên anh ấy.”
“Hai đứa oắt con này!” Vu Thanh tức giận đến chửi tục, ngực phập phồng vài cái. Ông bình tĩnh một chút, “Ta không phản đối các cháu yêu đương, thế nhưng cậu, Hạ Linh, đừng có giữ cái trạng thái giống bây giờ. Cậu muốn ở bên bé ngoan, thì chứng tỏ bản lĩnh đàn ông đi. Cậu thế này, sau này làm sao khiến cho bé ngoan hạnh phúc?”
Hạ Linh trầm mặc vài giây, “Tôi biết rồi.”
“Đi theo tôi vào phòng sách.” Vu Thanh xoay người đi vào phòng sách.
Không biết Vu Thanh và Hạ Linh ở bên trong nói chuyện gì, lúc đi ra sắc mặt của Hạ Linh cũng không tốt lắm, thế nhưng Vu Thanh nói cái gì, anh đều đáp ứng.
Đuổi Hạ Linh đi rồi, Vu Thanh liền kéo Thời Sênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506589/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.