Thời Sênh về nhà, hiếm khi thấy được Vu Thanh ở nhà.
Cô đến thời gian dài như vậy, ngoại trừ lần ở bệnh viện và lần ở nhà kia, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vu Thanh.
“Bé ngoan về rồi à?” Vu Thanh ngẩng đầu từ trong đống tài liệu lên.
“Chú.” Thời Sênh nhỏ giọng gọi một tiếng.
Vu Thanh sửng sốt, ông nhìn Thời Sênh, một lúc lâu mới phản ứng được, “Bé ngoan lại đây.”
Vu Thanh là biết nguyên chủ chỉ không muốn nói, cũng không phải không nói được, cho nên lần trước ông nghe được Thời Sênh đột nhiên mở miệng nói, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy kỳ quái.
Thời Sênh đi tới ngồi xuống đối diện Vu Thanh, “Chú?”
Vu Thanh đẩy tài liệu lộn xộn trước mặt ra, quan tâm hỏi: “Bé ngoan, sao đột nhiên muốn nói chuyện?”
Thời Sênh mỉm cười, “Trưởng thành rồi, dù sao cũng phải học cách thay đổi, cháu sao có thể cả đời cũng không nói năng gì được.”
Vu Thanh gật đầu, có chút cảm khái, “Đúng là trưởng thành rồi.”
Trước đây còn là đứa bé xíu xiu, mấy năm này ông cũng không chăm sóc tốt cho cô.
Vu Thanh nghĩ như vậy, đột nhiên có chút áy náy.
“Bé ngoan, cháu trưởng thành có ý tưởng là tốt. Thế nhưng có chuyện gì, cháu vẫn nên nói với chú, chú là trưởng bối của cháu, có thể góp ý giúp cháu.”
“Cảm ơn chú.”
Vu Thanh cười cười, “Về phòng đi.”
Thời Sênh khẽ gật đầu, về đến phòng, ngồi trên giường một lúc, móc điện thoại ra vào weibo.
Lỗi pass.
Thời Sênh nhìn mấy từ nay hiện lên, có chút ngơ ngác.
Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-hien-nguyen-vong-nu-phu/506587/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.