Tôi buông anh ra, lông mày khẽ nhíu lại: “Em đi không nổi nữa, anh ôm em về phòng được không?”
Anh dùng đôi mắt đẹp nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, anh ấy bế tôi lên, nhẹ nhàng từng bước rồi đặt tôi xuống giường.
Tôi vuốt mái tóc dài của mình ra phía sau, mãn nguyện nằm xuống.
Anh không ngủ ở đây mà lại đi ra phòng khách.
Lúc này, tôi hỏi anh muốn đi đâu.
Anh nói: “Đi tắm!”
Tôi “Ồ” lên một tiếng, trong lúc đợi anh trở lại tôi nghĩ muốn trêu anh một chút.
Tôi nhìn xung quanh phòng ngủ, cuối cùng chui vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, sau mười phút, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông bước ra từ phòng tắm.
Anh bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, tôi nín thở, trong phòng cũng chỉ có tiếng hít thở đều đều của anh. Cách tủ quần áo tôi có thể tưởng tượng được trong bóng tối, anh đứng ở bên ngoài, bóng lưng cô đơn lại thật dài chiếu xuống mặt đất.
Tôi có chút hối hận.
Tôi đẩy cửa tủ quần áo ra, liếc mắt cũng có thể nhìn thấy anh đang đứng ở bên ngoài, anh đang nhìn tôi, nhìn vào đôi mắt u ám của anh, tôi có điểm chột dạ sờ sờ mũi mình.
Anh thả chậm bước chân đi tới trước mặt tôi.
“Em chỉ muốn chọc anh…” Cảm nhận được sự áp bức vô hình trên người anh, tôi càng cúi gằm mặt thấp hơn.
“Diệp Phùng Chi” Anh gọi tên tôi, ngữ khí lộ ra điểm bất đắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-giac/2715922/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.