Tôi xoay người lại nói: ” Đi lấy đồ ăn cho anh! ” Tôi không dám nói với anh là tôi sẽ tự nấu.
“Không cần, lại đây.” Anh ra hiệu.
Tôi bước đến, ngồi xuống đầu giường, giống như đêm đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Chẳng qua là có sự thay đổi về thân phận.
“Anh sợ tôi chạy trốn sao?”
“Ừm”
“Nhưng bây giờ anh bệnh thành như vậy, còn có sức lực ngăn cản tôi sao?”
“Cô có thể thử xem!”
Tôi cúi đầu nghịch móng tay mình, nói: “Đợi đến lúc anh ngủ say, tôi tẩu thoát là được rồi”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi rõ hơn ai hết, tôi sẽ không chạy trốn, ít nhất tại thời điểm này, tôi sẽ không bỏ mặc anh ta được, cho dù tôi biết thân phận anh ta như thế nào.
Rõ ràng chúng tôi mới ở chung được nửa tháng nhưng cảm giác như trải qua tận nửa năm.
Có lẽ tôi bị điên rồi đi.
Anh chậm rãi mở mắt ra, nắm chặt lấy tay tôi không buông: “Cả ngày chỉ nghĩ tới chạy trốn”
Tôi cười không đúng lúc: “Vậy anh năn nỉ tôi đi!”
“Năn nỉ?”
“Phải, anh năn nỉ tôi, biết đâu tôi sẽ không chạy nữa” Lông mày tôi nhướng lên, nở một nụ cười mà tôi cho là đẹp nhất.
” Cầu xin cô!”
Nụ cười trên gương mặt tôi cứng đờ, tôi ngây ngẩn cả người. Tôi không nghĩ anh ta thực sự nói mấy lời này, không chỉ vậy còn nói rất nghiêm túc.
Nụ cười trên môi tôi chợt tắt, tôi vỗ nhẹ vào bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-giac/2715924/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.