Tôi xoay người lại nói: ” Đi lấy đồ ăn cho anh! ” Tôi không dám nói với anh là tôi sẽ tự nấu.
“Không cần, lại đây.” Anh ra hiệu.
Tôi bước đến, ngồi xuống đầu giường, giống như đêm đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Chẳng qua là có sự thay đổi về thân phận.
“Anh sợ tôi chạy trốn sao?”
“Ừm”
“Nhưng bây giờ anh bệnh thành như vậy, còn có sức lực ngăn cản tôi sao?”
“Cô có thể thử xem!”
Tôi cúi đầu nghịch móng tay mình, nói: “Đợi đến lúc anh ngủ say, tôi tẩu thoát là được rồi”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi rõ hơn ai hết, tôi sẽ không chạy trốn, ít nhất tại thời điểm này, tôi sẽ không bỏ mặc anh ta được, cho dù tôi biết thân phận anh ta như thế nào.
Rõ ràng chúng tôi mới ở chung được nửa tháng nhưng cảm giác như trải qua tận nửa năm.
Có lẽ tôi bị điên rồi đi.
Anh chậm rãi mở mắt ra, nắm chặt lấy tay tôi không buông: “Cả ngày chỉ nghĩ tới chạy trốn”
Tôi cười không đúng lúc: “Vậy anh năn nỉ tôi đi!”
“Năn nỉ?”
“Phải, anh năn nỉ tôi, biết đâu tôi sẽ không chạy nữa” Lông mày tôi nhướng lên, nở một nụ cười mà tôi cho là đẹp nhất.
” Cầu xin cô!”
Nụ cười trên gương mặt tôi cứng đờ, tôi ngây ngẩn cả người. Tôi không nghĩ anh ta thực sự nói mấy lời này, không chỉ vậy còn nói rất nghiêm túc.
Nụ cười trên môi tôi chợt tắt, tôi vỗ nhẹ vào bàn tay anh đang nắm chặt lấy cổ tay tôi, ra hiệu anh buông ra.
Mà anh ta dường như đang cố gắng túm lấy cọng rơm cuối cùng, kéo tôi đi giống như chỉ cần thả lỏng ra là tôi sẽ chạy mất.
Coi như anh đang phát sốt, thần trí có chút không rõ ràng giống một đứa trẻ nên tôi bỏ qua.
“Anh trước buông tôi ra đã, tôi sẽ không chạy!”
Vài giây sau.
“Được!” Anh buông tay.
Tôi đi vòng qua bên kia giường, ngồi xuống, ngả người ra phía sau, nhìn thấy đỉnh đầu anh, tôi nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm rũ trên trán anh.
Tôi hoàn toàn biến anh thành một đứa trẻ.
“Được rồi, tôi sẽ không trốn, anh yên tâm ngủ đi.”
Giọng anh thều thào “Ừm”
Một lát sau tôi mới cảm giác có điều gì đó không thích hợp, tôi cúi đầu nhìn xuống: “…?”
Tôi nghĩ bản thân mình đang toát ra ánh sáng cao cả của tình mẫu tử, nếu không tại sao anh ấy lại có thể tựa đầu lên người tôi rồi ngủ quên mất?
Nhưng chỉ vào lúc này, tôi mới có thể quan sát kỹ bộ dạng của anh ấy.
Đúng ra thì anh ấy chắc cũng trạc tầm tuổi tôi, giọng nói phảng phất hơi thở của tuổi trẻ, ánh mắt anh rất đẹp, sáng nhưng hơi dữ dằn.
Rõ ràng hai chúng tôi trạc tuổi nhau, nhưng cuộc sống của chúng tôi lại quá khác biệt. Nhìn sơ qua cũng biết tuổi thơ của anh không mấy tốt đẹp.
” Cô ăn chưa? ” Anh thình lình mở miệng.
Tôi đương nhiên chưa ăn rồi, nhưng trong lòng đột nhiên có một giọng nói cho tôi biết___
Chỉ cần tôi nói không, anh ấy sẽ mặc kệ vết thương đứng dậy nấu cơm cho tôi.
Cho nên tôi nói “Ăn rồi!”
Anh lại cười, nụ cười khó hiểu đến không thể giải thích được.
Anh có bệnh à.
Tôi bất giác cũng sờ vào khóe miệng đang giương lên của mình, hình như tôi cũng có bệnh.
Hơn nữa còn là bệnh không thể trị được.
_
Anh thành thành thật thật ở nhà tôi ba ngày rồi lại ra ngoài. Mãi đến tối anh ấy vẫn chưa về.
Tôi không thể tìm thấy anh ấy mà anh cũng không có ý định quay về, hay là lỡ đâu anh ấy bị thương rồi ngã xuống đường, không về được thì sao?
Anh yên tâm về tôi vậy à? Không sợ tôi bỏ trốn sao?
Thẳng đến năm giờ sáng tôi vẫn không tài nào ngủ được, nghe thấy âm thanh phát ra từ phía cửa tôi lập tức tỉnh táo lại.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tôi ngồi bật dậy, thấy trong bóng tối mơ hồ có bóng người, như thần chết ập đến cướp đi mạng sống của tôi.
Nhưng tôi biết, anh ấy không phải vậy.
” Sao anh về muộn vậy? ” Tôi không thèm nhìn anh, trong lòng thậm chí có chút tức giận.
Tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại tức giận, có gì phải giận chứ? Vì một kẻ sát nhân không đáng để tức giận.
Nhưng tôi lại đang giận, phụ nữ thực sự là một sinh vật khó giải thích.
Anh đi đến chỗ tôi, tôi khẽ khịt mũi, thật may mắn, không có mùi máu, anh ấy không bị thương.
Tôi không nhìn rõ gương mặt anh, tôi chỉ nghe thấy giọng nói ấy vang lên: “Sao giờ này còn chưa ngủ?”
Tôi đang nổi nóng không có tâm trạng trả lời câu đó, tôi lên giọng chất vấn anh: “Anh đã đi đâu? Lại đi giết người à? Ngoài chuyện này ra anh còn có thể làm gì nữa—”
“Diệp Phùng Chi.” Anh cắt ngang lời nói của tôi, ở trước mặt tôi ngồi chổm hổm xuống dưới đất.
Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng khi anh ấy gọi tên mình, chỉ biết ngây ngốc nhìn theo từng động tác của anh, cảm thụ từng tiếng đập mạnh của trái tim mình.
Anh ấy biết tên tôi.
Tôi nhìn xuống người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, anh cẩn thận đưa tay ra lau đi từng giọt nước mắt đang rơi của tôi
” Khóc cái gì? Tại sao cô lại thích khóc như vậy? ” Giọng anh ôn nhu, lại rất nhẹ, so với gió đêm còn nhẹ hơn.
Tôi tùy ý để anh lau nước mắt, cũng không nói gì, không hiểu sao càng lau nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Tôi không thể kiềm chế được nước mắt của mình, tôi chỉ cảm thấy buồn.
“Hôm nay anh đi đâu…” Tôi rốt cục lớn tiếng kêu lên: “Gan anh có phải lớn quá rồi không? Tôi là con tin của anh, anh thực sự không sợ tôi sẽ chạy trốn sao?”
“Thật xin lỗi!” Anh không phản bác lại bất cứ điều gì, chỉ yên lặng tiếp tục lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.
Tôi bất động thanh sắc nhìn anh, khóe mắt có chút đỏ lên, nước mắt cũng ngừng rơi.
Anh bước ra khỏi phòng khách, tôi cố chấp theo sát anh.
Bóng lưng anh được phác họa dưới ánh trăng xuyên qua từ cửa sổ kiểu pháp, in dài trên nền nhà, không hiểu sao tôi lại cảm thấy, bóng lưng đó thật cô độc.
Anh rót cho tôi một cốc nước, tôi không nhận lấy mà lại tiến về phía trước vài bước___
Ôm lấy anh.
Cơ thể anh ấy cứng đờ, một kẻ sát nhân lại không dám động đậy.
Tôi đã ôm anh một lúc lâu trước khi anh ấy phản ứng và hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Thực sự tôi cũng không biết mình bị sao nữa, nhìn bóng lưng của anh, nghĩ tới những chuyện anh đã làm, tôi chỉ nghĩ, muốn ôm anh một chút thôi.