Mỗi ngày thức dậy, đầu óc tôi đều ở trạng thái mông lung. Tôi đã chuyển tới khu Hà Ngọc Đình, gặp người được gọi là chú Lý và bắt đầu cuộc sống đại học của mình.
Chỉ có điều khác biệt là tôi yêu tất cả những đồ vật màu xanh; thỉnh thoảng tôi sẽ năn nỉ mẹ mua cho một chiếc vòng cổ sapphire đắt cắt cổ; khi không có ai tôi lại nhớ về đôi mắt màu xanh nhạt ấy.
Đôi khi, tôi sẽ giống như bệnh nhân tâm thần hỏi bạn cùng bàn những câu ngớ ngẩn: “Cậu có bao giờ nhớ mãi không quên người trong mộng chưa?”
Bạn tôi lúc đó mỉm cười và nói: “Ý cậu là người tình trong mộng ấy hả? Đương nhiên là có rồi, tối hôm qua tớ mới mơ thấy idol, anh ấy chính là người tình trong mộng của tớ!”
Ý tôi không phải vậy: “Tớ đang nói tới người mình không biết cơ!”
Những người bạn xung quanh khi nghe câu này đều đồng loạt ngạc nhiên nhìn tôi, họ còn hỏi có phải tôi bị áp lực học tập quá không, còn bảo mọi thứ trong mơ đều là ảo tưởng hão huyền.
Tôi không nói thêm nữa.
Quả nhiên, yêu một người trong mộng là một thứ vô lý nhất trên trần đời.
Chỉ có tôi biết, tôi đã từng bước vào thế giới của anh ấy.
_
Vào một buổi chiều nhạt nhẽo nào đó.
“Phùng Chi” Bạn cùng phòng vỗ vai tôi.
Tôi vẫn cúi đầu cặm cụi học từ đơn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Bạn cùng phòng nhếch khóe môi, lật người tôi lại, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-giac/2715920/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.