" Trong mắt em chỉ có anh trai, những người khác xảy ra chuyện gì em đều không quan tâm."
Lời nói của Sầm Trà rất dịu dàng, Sầm Hạc áp vào cơ thể của Sầm Trà, cảm nhận hơi thở của cậu.
"Ừ, anh biết." Nhưng, hắn vẫn cảm thấy ghen tị. Chỉ cần người này không còn xuất hiện, Sầm Hạc có thể giả vờ rằng hắn không tồn tại.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người đang rúc vào nhau bị gián đoạn. Sầm hạc hôn lên má Sầm Tra, miễn cưỡng quay trở lại chỗ ngồi của mình.
"Anh à, đây mới chỉ là bắt đầu thôi." Dường như nhìn thấy vẻ không tình nguyện của Sầm Hạc, Sầm Trà an ủi, "Sau này, em có thể từ từ bù đắp những tiếc nuối trước đây."
Khoảng cách giữa chỗ ngồi của họ chỉ là một lối đi hẹp, thậm chí không đến một mét.
Sầm Hạc mở miệng định nói, nhưng không phát ra âm thanh nào, vẻ mặt hắn biến thành một nụ cười hạnh phúc. Sầm Trà sẽ không bao giờ có cảm xúc " tiếc nuối ". Cậu nhạy cảm với những cảm xúc tinh tế của Sầm Hạc. Vì cha mẹ cậu trong quá khứ, họ không thể có mối quan hệ tốt đẹp. Hôm nay, để thể hiện mối quan hệ của họ với người khác, vẫn là làm hành động thân mật để lấp đầy sự tiếc nuối trong trái tim của Sầm Hạc.
Sầm Trà biết tất cả.
Họ là những người hiểu nhau nhất.
.
.
Khi Sầm Trà và Sầm Hạc học năm nhất, vừa mới khai giảng lần thứ nhất, bầu trời trong xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot/3427605/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.