Mặc cho cô giáo giảng bài sôi nổi và đầy cảm xúc, Sầm Trà vẫn ngủ gật trên bàn.
Có thể nó quá nhàm chán, hoặc bài giảng quá đơn giản, nên không cần phải tham dự bài giảng.
Sầm Hạc chống cằm liếc xéo má Sầm Trà, cũng có khuôn mặt giống nhau nhưng hắn luôn cảm thấy em trai mình đẹp hơn, sự hiện diện của em luôn khiến tim hắn loạn nhịp.
Đôi mắt hắn đầy yêu thương.
Em chỉ thuộc về Sầm Hạc, không ai có thể lấy đi.
Nếu không, hắn nhất định sẽ khiến người đó phải trả giá đắt.
.
.
Tiết học cuối cùng đã kết thúc, học sinh lần lượt rời khỏi lớp.
Sầm Trà dường như không nghe thấy tiếng chuông hết giờ ra khỏi lớp, vẫn đang ngủ trong vòng tay của mình.
Chịu đựng hồi lâu, Sầm Hạc cúi người, hôn lên đôi môi mỏng của Sầm Trà, thô bạo cạy hàm răng của cậu ra, xâm chiếm khoang miệng cậu.
"Anh trai?" hai mắt Sầm Trà buồn ngủ, sau khi bị nụ hôn đánh thức, có chút choáng váng.
Sầm Hạc đứng trước mặt Sầm Trà, đưa tay ra, "Ra khỏi lớp là hết, chúng ta đi ăn trưa."
"Ồ..." Sầm Trà bị Sầm Hạc kéo ra khỏi lớp, con đường dẫn đến nhà ăn đã chật cứng người, Sầm Trà luôn ghét những nơi có quá nhiều người nên cậu vô thức ngã vào vòng tay của Sầm Hạc.
Sầm Hạc ôm lấy cậu, ghé vào tai Sầm Trà, "Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn muốn cùng em đi nhà ăn, nấu cơm cho em, bưng rau cho em, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot/3427606/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.