"Cậu đã nghe chưa? Về Sầm Trà."
"Cái gì?"
"Sự tình lần đó làm ầm ĩ lên, nghe nói cậu ta không bình thường, vào năm nhất, đẩy một nam sinh từ cửa sổ xuống."
"Hả? Sau đó? Hắn đã chết sao?"
"Không, Cậu ta lại túm lấy nam sinh, không ngã, nhưng nam sinh bị treo ngoài cửa sổ vài phút, nam sinh sợ đến mức tè ra quần."
"Thật đáng sợ, nếu buông ra, sẽ chết người."
"Đúng vậy, Sầm Trà còn ở chỗ đó cười, cười khá lớn."
"cái này có thật không?"
"Hẳn là đúng. Nhìn những thanh chắn ở cửa sổ này, nghe nói là bởi vì Sầm Trà nên mới lắp đặt."
.
.
"Cậu có thấy hợp lý không?? Từ đầu năm học đã nghỉ học, hôm nay còn đến muộn." Trong văn phòng lớp một, đứng trước mặt nữ giáo viên trung niên là hai thiếu niên. những người trông giống hệt nhau. Họ đang mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng đại diện cho phong cách học đường.
Giọng nói nghiêm nghị của nữ giáo viên ngắt quãng vang lên: "Có học sinh nào như em không? một chút bộ dáng cũng không có. Sầm Hạc, tuy trong kì thi em thể hiện rất tốt nhưng không phải muốn làm gì thì làm đâu. Thả lỏng một chút đi, nghe nói trước đây em là học sinh rất ngoan, còn là học sinh ba tốt nữa, tại sao bây giờ lên Cao Trung liền bắt đầu phản nghịch, đánh nhau cùng nghỉ học liên miên ."
Lông mày cô cau lại, vẻ mặt buồn bã, "Cha mẹ em vẫn không thể liên lạc được, cũng không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot/3427604/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.