Như thường lệ, Sầm Trà sẽ kể cho Sầm Hạc nghe về bản thân mình, đặc biệt là khi cậu giết một ai đó, cậu sẽ kể về trải nghiệm đó với sự phấn khích tột độ. Thay vì nói về nó, tốt hơn nên nói rằng cậu đang hồi tưởng về kiệt tác của mình và thưởng thức nó
Nửa đêm, Sầm Trà mơ màng ngủ thì bị đánh thức bởi một tiếng nức nở nhỏ. Cậu chỉ muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó nhận ra rằng cậu không ở nhà mà được đưa đến bệnh viện tâm thần, Trong phòng ngủ chỉ có cậu với hai bệnh nhân khác.
Khóc là một biểu hiện của nỗi đau, Sầm Trà biết điều đó, nhưng cậu chưa bao giờ có thể trải qua cảm giác này vì khiếm khuyết nhân cách của mình.
Trong phòng đồ đạc lờ mờ dưới ánh trăng, có thể thấy rõ đường nét, kẻ ngốc đang ngủ say, hô hấp đều đặn.
Sầm Trà chạm vào đầu giường của Minh Trì Nhiên, người đang khóc, "Này, mày có đau không?"
Minh Trì Nhiên co ro trong chăn, thấp giọng đáp: "Đi đi, để tôi yên, tôi muốn chết."
"Ồ?" Sầm Trà tinh nghịch nhếch khóe miệng, "Mày vừa mới nói muốn chết sao?"
"Không phải việc của cậu." Minh Trì Nhiên rõ ràng rất không hài lòng với vị khách không mời trước mặt này.
Thiếu niên vén chăn lên, nắm lấy tay anh, nhét vào trong tay anh một con dao rọc, "Vậy thì chết đi."
Anh không cần nhìn cũng biết đó là một con dao rất sắc bén, dễ dàng cắt xuyên qua da.
"Sao cậu lại mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-cot/3427595/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.