Chương trước
Chương sau
"Được, anh trai, nhẹ một chút." Thiếu niên cởi hết quần áo, trần truồng nằm ở trên giường lớn mềm mại, cậu giơ hai chân lên, lỗ hậu lộ ra phía trên, không ngừng nuốt lấy vật cứng.

Cậu trai kia đè lên người cậu, ưỡn thẳng lưng đâm lên thụt xuống đâm sâu vào trong lỗ thịt , hai người hòa làm một, thân thể dính chặt vào nhau.

"Sẽ không có ai ngăn cản chúng ta nữa. Nếu đau thì cứ kêu lên, được không? Anh thích nghe em hét lên." Sầm Hạc không những không giảm tốc độ mà còn đẩy Sầm Trà mạnh hơn.

"Anh à, anh vừa nói là anh băm... nát bọn họ sao? Chà, em muốn xuất tinh." Sầm Trà choáng váng đến mức ngắt quãng không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Sầm Hạc không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ tức giận tát vào mông Sầm Trà, "Em vẫn còn quan tâm đến điều này vào lúc này sao, em có thể tập trung vào nó được không?" Tuy nói như vậy nhưng hắn vẫn đáp lại Sầm Trà một cách đầy sủng nịnh, "Sau đó cho vào túi ni lông, buộc kín và ném xuống tầng hầm."

"Anh, anh, anh có buồn không? Em không thể trải qua loại cảm xúc đó, nhưng anh à, vâng, lần trước khi em giết cha và mẹ mình, anh, anh đã khóc." Vào thời điểm Sầm Trà trở thành con quái vật thiếu thốn tình cảm đáng thương đều dành hết sự dịu dàng cho Sầm Hạc.

Ngoài Sầm Hạc, sẽ không có ai khác.

Sầm Hạc lắc đầu, "Anh sẽ chỉ buồn khi không có em ở bên cạnh. Ngày nào anh cũng buồn. Anh buồn đến phát điên. Anh ước gì tất cả mọi người trên thế giới này đều chết cả." Ngay lập tức bị nhuốm màu đen tối, bị nuốt chửng bởi những cảm xúc tiêu cực.

"Anh, em, ở chỗ này, em không đi đâu cả. Em vẫn luôn là của anh trai, cho nên anh của em tiến vào cũng không sao, em nghĩ, em muốn anh trai của mình." vòng tay ôm lấy Sầm Hạc, Da thịt áp vào nhau, muốn an ủi người bị thương.

Một luồng hơi nóng vọt tới tận sâu trong cơ thể , hơi nóng, hơi ấm đều truyền đến Sầm Trà, trái tim lạnh giá cũng không còn lạnh nữa, đó là nhiệt độ thuộc về anh trai cậu.

Sầm Hạc ôm chặt Sầm Trà, muốn làm cậu tan chảy trong vòng tay mình, "Ừm, anh biết, anh biết." Eo của thiếu niên rất gầy, hắn sợ nếu cố gắng hơn nữa sẽ làm cậu gãy, vì vậy hắn muốn bảo vệ cậu.

Hai gò má của Sầm Trà ửng đỏ, cậu thở hổn hển, lỗ huyệt của cậu vẫn đang cắn chặt Sầm Hạc , họ dường như trở thành một, hợp nhất với nhau.

"Anh trai, sau này chúng ta chỉ còn lại một mình, làm tình càng nhiều càng tốt." Trải qua thời gian dài nếm trải mùi vị tình dục, người ta không khỏi lưu luyến cùng dục vọng bất mãn.

"Giọng em hơi khàn, anh đi rót nước." Có lẽ là do nói nhiều quá, hoặc có thể là do vận động vất vả, bản thân Sầm Trà cũng không để ý lắm vấn đề này.

Sầm Hạc mổ vào miệng cậu, trước khi miễn cưỡng ra khỏi giường.

Sầm Trà có chút mệt mỏi ngã ra sau, toàn thân trọng lượng đè lên chiếc giường mềm mại.

Tê-----

Thiếu niên thở hổn hển, dùng cánh tay đập vào thứ gì đó, giống như âm thanh của hạt thạch hoặc viên thuốc va chạm trong chai, rồi cuối cùng lăn xuống đất.

Sầm Trà đứng dậy và nhìn thấy cái lọ màu trắng rơi trên mặt đất . Là thuốc ngủ, thiếu niên cầm lấy lọ thuốc, nheo mắt lại, đã uống hơn nửa lọ, trên tủ đầu giường vẫn còn hai lọ thuốc rỗng, cùng với một chiếc gạt tàn đầy tàn thuốc.

"Lúc em đi vắng anh bị mất ngủ." Sầm Hạc vừa bưng ly nước vào thì thấy em trai mình đang nhìn lọ thuốc như có điều suy nghĩ.

Sầm Trà quay sang nhìn hắn, im lặng. Sầm Hạc đưa ly nước cho Sầm Trà, nhưng cậu không cầm lên, vì vậy Sầm Hạc chỉ có thể nói thêm: "Cho bố mẹ một ít trong bữa tối."

Chỉ là Sầm Trà vẫn phớt lờ hắn, như thể cậu vẫn đang suy nghĩ, Sầm Hạc bất lực hỏi: "Làm sao vậy? Em cũng muốn nếm thử à."

"Anh." Sầm Trà lắc đầu, "Em không bị mất ngủ."

Nhưng ngay sau đó, thiếu niên bất ngờ làm đổ cốc nước mà Sầm Hạc đưa xuống đất.

Ly pha lê bị vỡ từng mảnh, nước tràn ra khắp sàn nhà.

Mặc dù Sầm Trà trông bình tĩnh và hành động không thể giải thích được, nhưng Sầm Hạc nhạy cảm với sự không vui của cậu, ngay lập tức nhẹ nhàng an ủi cậu, "Cục cưng? Làm sao vậy? Em đang tức giận à?"

Sầm Trà ngồi xổm xuống , nhặt một mảnh vỡ sắc nhọn.

"Cẩn thận, đừng..." Sầm Hạc còn chưa nói hết lời nhắc nhở, còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Sầm Trà không chút do dự dùng thủy tinh sắc bén vẽ ra một vết máu trên lòng bàn tay.

Thịt bị rạch ra, máu chảy ra trong giây lát.

Tích tắc rơi xuống đất.

" Em làm cái gì vậy!"

"Anh ơi, đau quá."

Sầm Hạc hoảng sợ trong giây lát, mất bình tĩnh ban đầu, hét vào mặt Sầm Trà

Tuy nhiên, cùng lúc đó, Sầm Trà chỉ đưa tay ra trước mặt Sầm Hạc và thì thầm rằng rất đau.

Sầm Hạc thích làm tổn thương người khác và dính máu trên tay, nhưng điều này không bao giờ bao gồm máu của chính cậu.

"Đừng tự làm đau mình nữa, hiểu chưa?" Sầm Hạc lập tức chạy ra ngoài lấy hộp y tế.

Sầm Trà dường như bị tiếng hét của hắn chặn lại, gật đầu.

"Anh, đau quá." Cho đến khi Sầm Hạc quay lại, cậu vẫn không thay đổi lời nói.

Vết cắt trên lòng bàn tay vẫn đang rỉ máu trên mặt đất,Sầm Hạc đang định rửa vết cắt bằng rượu y tế thì chợt hiểu ra điều gì đó.

Chỉ có Sầm Hạc mới có thể hiểu được ý định của em trai mình.

Bàn tay cầm rượu run run.

Sầm Trà nói đau.

Không phải bàn tay đau, mà là trái tim.

Từ khi biết anh trai phải uống thuốc ngủ, trái tim cậu đau nhói.

Chỉ là cậu không biết cách thể hiện tình cảm của mình , còn cậu, người bẩm sinh đã thiếu tình cảm , dường như hoàn toàn không biết rằng mình đang đau lòng.

Vì vậy, cậu tự làm tổn thương mình, trộn lẫn nỗi đau bề ngoài với nỗi đau trong lòng.

Bàn tay còn lại không bị thương của Sầm Trà che lấy bàn tay đang run rẩy của Sầm Hạc, "Anh ơi, sao anh lại run vậy?"

Sự dịu dàng chết tiệt này đủ để lấn át mọi lý trí, xé toạc chiếc kén mà Sầm Hạc đã xây dựng cho mình, khiến hắn phát điên.

"A a a a a a a a a."

Sầm Hạc hét lên trong đau đớn và đau đầu như búa bổ, kể từ giây phút em trai rời xa hắn, hắn đã mất tích, chán nản, lo lắng đến mất ngủ trầm trọng, ngày nào cũng uống thuốc ngủ để tìm kiếm.

Sầm Trà ngay lập tức ôm Sầm Hạc trong điên cuồng, "Không sao đâu, không sao đâu anh."

Sầm Hạc thoát ra, chuyển động của hắn quá thô bạo khiến Sầm Trà trực tiếp ngã xuống đất. Hắn nhặt một mảnh thủy tinh khác, tự cắt mình rất nặng ngay tại chỗ Sầm Trà bị thương.

Hắn muốn tiếp tục cắt, nhưng Sầm Trà cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lấy những mảnh thủy tinh trên tay hắn và ném chúng ra xa .

Cơ thể của Sầm Hạc không ngừng run rẩy, hắn mất trí như một con thú hoang.

Vết thương sâu có thể nhìn thấy, xương so với Sầm Trà còn nghiêm trọng hơn nhiều, nếu không kịp thời chữa trị , cánh tay có thể sẽ phế bỏ.

"Em sẽ... may cho anh." Trước khi Sầm Trà có thể nói xong, Sầm Hạc  đã bịt miệng cậu bằng bàn tay bị thương của mình, Sàm Hạc đã ném cậu xuống giường.

"Câm miệng." Sầm Hạc lạnh lùng ra lệnh.

Mùi máu tươi từ trong miệng Sầm Trà truyền ra, gương mặt ướt sũng, còn chưa kịp cẩn thận nếm thử, đùi đột nhiên bị tách ra, một vật cứng rắn đâm sâu vào trong cơ thể , vách tường bên trong bị mạnh mẽ xé rách.

"Hừ." Bị bịt kín miệng không nói được lời nào, chỉ có mơ hồ phát ra âm tiết từ trong cổ họng, nếu không phải vừa mới kết thúc không lâu còn đủ ẩm ướt, nếu không sẽ hoàn toàn để Sầm Trà choáng váng, thân thể đau nhức.

Sầm Hạc co giật bừa bãi, giống như một con dã thú hoàn toàn trút bỏ dục vọng, thỉnh thoảng lại gầm gừ hai lần.

Sau khi trút giận, trên vai Sầm Trà vẫn còn hai hàng dấu răng, máu tươi đỏ rực, Sầm Trà thở hổn hển vì đau.

Sầm Trà cuối cùng đã lấy lại được tự do của mình, hít một ngụm không khí lớn.

"Anh rất nhớ em, rất nhớ em." Cơ thể trần trụi của Sầm Hạc phủ một lớp mồ hôi mỏng, hắn phát điên lên, hắn ước gì mình có thể nuốt Sầm Trà vào bụng, không bao giờ tách rời .

"Lần sau nếu em lại làm đau chính mình, anh cũng sẽ làm theo em."

Chăn bông lộn xộn, chỗ mà Sầm Trà cào đã dính đầy máu.

"Trong một tích tắc, anh muốn giết em và tự sát để chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."

"Em có biết vừa rồi em hấp dẫn cỡ nào không? Ánh mắt tà mị khiến anh muốn điên cuồng địt em."

Sầm Trà rốt cục tỉnh táo lại, cậu không cảm thấy sợ hãi, càng sẽ không có cảm giác sợ hãi, trên mặt còn có vết máu, nhìn càng thêm mê người, đầu lưỡi liếm liếm trên môi còn chưa khô vết máu, " Tuỳ anh."

Sầm Hạc cười khúc khích, vốn dĩ hắn muốn hỏi có làm cậu sợ không, nhưng rõ ràng là không. Hắn lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường đưa cho Sầm Trà một điếu, loại nicotin quen thuộc có thể trấn an tinh thần.

"Học sinh ba tốt?" Sầm Trà nhướng mày, trêu chọc nói.

"Chậc chậc chậc chậc, em từng thấy học sinh ngoan nào cùng em trai mình loạn luân không, thậm chí còn chặt xác người?"  thở ra một hơi khói, vẻ mặt khinh thường xưng hô này.

"Ngay cả em cũng suýt bị lừa." Trong nhiều năm, ngoài việc bí mật cặp kè với em trai của mình, Sầm Hạc thực sự đã đạt được danh hiệu học sinh ba tốt.

Nói một cách chính xác, Sầm Hạc đã làm điều đó vì cha mẹ nuôi của mình, hắn phải làm như vậy, cả Sầm Trà và Sầm Hạc đều biết rõ điều đó.

"Cứ giả vờ như em đang khen anh đi."

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, nếu không có Sầm Trà, Sầm Hạc sẽ có cơ hội trở thành học sinh ba tốt chân chính.

Mới hút được một nửa, điếu thuốc trên tay Sầm Hạc bất ngờ bị Sầm Trà giật lấy, cậu lôi kim và chỉ từ trong hộp y tế ra, nắm lấy tay Sầm Hạc, rửa sạch bằng cồn rồi khéo léo khâu vết thương lại . Cuối cùng, quấn nó trong gạc, xem như xử lí xong.

Sầm Hạc không khỏi cau mày, trước đây hắn không có cảm giác gì nhiều, nhưng bây giờ cơ thể hắn đang co giật vì đau.

Về phần vết thương của Sầm Trà cũng không quá sâu, máu cũng đã đông lại, cho nên cũng không thành vấn đề lớn.

Ban đầu nó là như vậy, nhưng vẫn bị Sầm Hạc buộc phải quấn gạc.

Sầm Trà cảm thấy cơ thể mình chìm xuống, anh trai cậu đã ngủ thiếp đi, hơi thở đều đặn.

Sau nửa năm, cuối cùng cậu cũng có thể ngủ yên giấc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.