Edit: Spum-chan
Sau khi Long Nhược Đình đến Vương phủ mới, liên tục mấy buổi tối, Ngô Ảnh Trạch đều không chịu đi.
“Hiện giờ không giống trước đây nữa, ngươi không sợ truyền ra nhàn ngôn toái ngữ sao?” Long Nhược Đình nhìn người chiếm lấy giường mình, khẽ thở dài.
“Đương nhiên không sợ.” Ngô Ảnh Trạch cười nói: “Ta tự tiến cử mình mỗi đêm làm người trải nệm cho Vương gia.”
“Nói hưu nói vượn.”
“Vừa đổi chỗ ở mới chắc là chưa quen đâu nhỉ, ai nha, ta đang suy nghĩ cho ngươi mà.”
Long Nhược Đình liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Quên đi, chỉ sợ đến lúc đó huynh trưởng và vị hôn thê của ngươi đều mỗi ngày tìm tới cửa, khiến ta không thể bình yên.”
“Không đâu.” Ngô Ảnh Trạch cười tươi rói, ngồi dậy nghịch ngợm nói: “Bọn họ không xen vào nhiều như vậy.”
“…… Ngươi đúng là tên vô lại.”
“Cảm ơn đã khích lệ.” Ngô Ảnh Trạch đưa tay vòng qua, kéo thân thể thon gầy kia vào lòng. “Không xấu xa như ngươi nói, ta có thể có được ngươi sao?”
Bên trong cực kỳ yên lặng, gần trong gang tấc, bốn phiến môi từ từ chạm vào nhau.
“Nhược Đình……” Cắn cắn môi dưới non mềm, Ngô Ảnh Trạch nói năng mơ hồ.
“Hửm……?”
“Ngươi nói đêm nay…… chúng ta làm gì đó có được không??”
“Ngươi sẽ cho ta quyền lựa chọn sao?”
“Ngươi nghe ta kể chuyện xưa, ta nghe ngươi kể chuyện xưa…… Ngươi chọn cái nào?”
“Ngươi càng ngày càng nhàm chán ……”
“Ha ha……”
Liên tục mấy đêm kể chuyện xưa, Long Nhược Đình cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, hai người ngoại trừ kể chuyện xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-anh/185388/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.