Edit: Spum-chan
Thái tử Long Việt Băng gần gây rất buồn bực a buồn bực.
Cả ngày chỉ ở Chỉ Thủy không chịu rời đi, hoàn toàn không thèm nhìn đến thái độ gấp đến giơ chân của Thái Phó — dù sao cũng quen thói tùy hứng, không sợ phụ hoàng trách tội.
Có điều…… chỉ cần thấy bộ dạng đối nghịch của Ngô Ảnh Trạch với mình, tâm tình sẽ tốt lên không ít.
“Thái tử điện hạ không ở cạnh Thái tử phi sao?”
“Tể tướng đại nhân cũng không ở bên vị hôn thê nhiều hơn sao?”
Thấy Ngô Ảnh Trạch bỗng chốc rối rắm, Long Việt Băng cười đến vui sướng.
Muốn đuổi ta đi để ngươi và Cửu thúc ở cùng nhau sao? Đâu có dễ như vậy?
“Gần đây Tiểu Việt làm sao vậy?” Long Nhược Đình vuốt đầu Long Việt Băng, dịu dàng hỏi: “Tâm tình không tốt?”
“Cửu thúc……”
Dù sao Cửu thúc đã nhìn ra. Long Việt Băng thành thật gật đầu, than thở nói: “Chất nhi chán quá.”
“Vì sao?” Long Nhược Đình mỉm cười: “Lúc trước không phải thời gian đến đây cũng không có sao?”
Những lời này mang giọng điệu nhẹ nhàng, lại mơ hồ mang theo trách cứ. Long Việt Băng sửng sốt, vội vàng mở miệng giải thích: “Cũng không phải…… là tại tên Ngụy Ngữ Tề kia……”
“Lúc trước Thái tử điện hạ không nên ganh đua cao thấp với Ngụy thế tử, hai người suốt ngày cứ tính kế độc hại lẫn nhau, nay Ngụy thế tử muốn rời cung, Thái tử điện hạ tất nhiên mất đi nhiều thú vui.” Ngô Ảnh Trạch cười giải thích.
“Ảnh Trạch……” Có cần phải nói nhiều vậy không? Ngươi không mở miệng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-anh/185387/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.