Edit: Spum-chan
“Ảnh Trạch…… Ngươi…… chờ một chút……”
Đầu lưỡi bị hút đau đớn, Long Nhược Đình nhịn không được nhíu mày.
“Còn chưa nói xong……”
“Không được…… Ta chờ không nổi nữa……”
Dùng một chút sức, Ngô Ảnh Trạch đè y lên giường, khó nhịn nói: “Có gì ngày mai nói sau……”
“Ảnh Trạch…… A……”
Nụ hôn nóng bỏng dừng trên chiếc cổ trắng nõn, Ngô Ảnh Trạch xé rách y phục của Long Nhược Đình, động tác gần như thô bạo.
Hơi thở cuồng loạn, kể ra giờ phút này dục vọng có bao nhiêu mãnh liệt.
Long Nhược Đình híp mắt, thất thần nhìn đôi con ngươi thâm thúy đến mức gần như có thể cắn nuốt hết thảy của đối phương. Trong đôi mắt kia, chỉ chiếu rọi thân ảnh của một mình y.
“Roẹt” một tiếng, vùng ngực tuyết trắng mà đơn bạc bại lộ trong không khí. Ngô Ảnh Trạch vùi đầu cắn duyện, lưu lại một xuyến hồng ngân.
“Ngươi đúng là……”
Long Nhược Đình thở dài bất đắc dĩ.
“Nhược Đình……” Ngô Ảnh Trạch vuốt ve điểm nổi lên trước ngực y, lại dùng đầu lưỡi dây dưa lần nữa.
“Ưm……”
Tất cả, giống như đang nằm mơ.
Vội vàng trút đi y phục lẫn nhau, da thịt trần trụi nhất nhất tiếp hợp, sinh ra cảm giác run rẩy không thể nào tả xiết.
Thật lâu thật lâu không được chạm vào đối phương …… Rốt cuộc đã mấy năm? Nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế, người ta có thể bị bức điên hay không?
Bàn tay tham lam vói vào hạ thể nóng rực của đối phương, Ngô Ảnh Trạch cầm lấy, vuốt ve, mãi đến khi đối phương phát ra tiếng rên rỉ nức nở.
Hắn lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-anh/1494479/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.