Hồ Phiêu Hương đi ra một góc hành lang, để Tạng Cẩu nói chuyện riêng với Lí Bân.
Lúc này, cậu chàng mới hỏi:
“ Lí huynh đài, ta gọi huynh đài như thế không vấn đề chứ? ”
Lí Bân bèn thở dài:
“ Tuỳ thiếu hiệp. ”
Tên của Tạng Cẩu rất khó nghe, trừ người thân thuộc với cậu chàng, rất ít khi người ta dùng cái tên này. Thường họ gọi là thiếu hiệp để tránh đi, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Tạng Cẩu bèn tiếp:
“ Lí huynh đài nói mình không tự tin, nên chắp tay nhường đoạn nhân duyên này cho nghĩa huynh ta Liễu Thăng??? Ta thấy còn nguyên do khác, đúng không? ”
Lí Bân lúc này kéo ghế ngồi xuống với Tạng Cẩu, đoạn tự rót cho mình một chén.
Y ngửa đầu dốc cạn, rượu nóng tràn xuống hầu, tưởng như là bầu máu nóng của tuổi thiếu thời lần lại nữa chảy xuôi trong người. Có lẽ, xưa nay anh hùng ưa rượu, chẳng phải vì thưởng thức cái mùi vị, mà để tận hưởng cảm giác nhiệt huyết chạy rần rần này đây.
Nói đoạn, y mới khẽ hỏi:
“ Sao thiếu hiệp lại nghĩ thế? ”
Liễu Thăng là nghĩa huynh của Tạng Cẩu. Tuy hiện giờ đứng khác chiến hào, nhưng nghĩa kim lan không phải nói phủi sạch là phủi sạch. Càng hà huống cậu ta cũng là đệ tử của Quận Gió, chung một thầy với hai người Phiêu Hương. Còn Lí Bân thực tế chỉ là người ngoài, trước đây còn từng làm tù binh của cả hai.
Theo lẽ thường tình mà nói, Tạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542513/chuong-296.html