Chương trước
Chương sau
Sái Già chiến, bạch vân hạo hãn Mộ thiên vương, quái thú hoành hành

Lại kể chuyện hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương ở Tây An.

Lúc này mọi chuyện đã định, ngày lành xuống mộ do Lý phủ chọn, hai người được thảnh thơi một đoạn thời gian.

Về phần các môn các phái cử ai xuống mộ cổ thì hai người không quan tâm lắm, bởi nhìn ánh mắt thiên hạ thì rất có khả năng cả hai sẽ bị cô lập, một mình một phe. Dù sao cũng là thay mặt quốc gia dân tộc mà tranh đoạt.

Lúc này, trên dưới Lý phủ có nhốn nháo thì hai người cũng không để vào lòng, không nghe không thấy gì hết. Dẫu biết chỉ là khoảng lặng ngắn ngủi trước cơn bão, thì hai người cũng cố mà thả lỏng tinh thần chuẩn bị đối phó với sóng gió trước mắt.

Trương Tam Phong và thiền sư Tuệ Tĩnh quyết định ở lại cho đến ngày quần hào xông vào cổ mộ, rồi mới đưa vợ chồng Tần Trảm tìm nơi an cư. Hồ Phiêu Hương và Đường Nhu lại được một cơ hội tỉ tê trò chuyện trong khuê phòng, chị chị em em ríu ra ríu rít.

Tạng Cẩu thì ngồi với ba người Tần Trảm, ông thiền sư và lão đạo sĩ.

Trên mặt bàn để hai vật, một là Quỷ Diện Phi Châu của các đời Quận Gió, thứ còn lại chính là đao Lĩnh Nam.

Hai thánh vật đúc bằng đồng đen này không khỏi khiến Trương Tam Phong tò mò. Mà cả thiền sư Tuệ Tĩnh cũng muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc thứ kim khí màu đen bóng này có công dụng gì mà lại quý đến thế.

Không tìm hiểu còn đỡ, vừa nhìn vào thì lại đau đầu.

Đao của Hồ Phiêu Hương nhẹ như cái lông ngỗng, cơ hồ một người không biết võ công cũng cầm lên múa may dễ dàng. Phi Châu của Tạng Cẩu thì trái ngược hẳn, tuy chỉ to bằng quả quất, nhưng nặng nề vượt quá vẻ ngoài, đến nỗi khiến người trưởng thành phải dụng sức mới nâng lên nổi.

“ Viên châu này nặng dễ đến hơn chục cân, thế mà thanh đao này lại tưởng như không hề có cân nặng. ”

Tần Trảm có danh xưng là Bách Nhân Đồ, là tay sát thủ có tiếng từng giết cả trăm người, nhưng chưa bao giờ y thấy một thứ kim khí nào quái lạ đến thế cả.

Tuệ Tĩnh thiền sư bèn nói:

“ Đâu chỉ có cân nặng? Đao thiên về chém bổ, trọng về thế và đà. Nên đao thường phải nặng, cho dù là liễu diệp đao cũng phải nặng hơn trường kiếm mấy phân. Nhưng chân nhân xem thử thanh đao này, lúc chém tuy nhẹ như cầm làn khói, nhưng thế mạnh lực trầm, chứ không phải ỷ y vào sự sắc bén mà thủ thắng, thực là đã quái dị càng quái dị. ”

Trương Tam Phong cầm thanh đao, phạt thử một cái, thì thấy thế công không kém gì một thanh cửu hoàn đao, không khỏi giật mình.

Tần Trảm cũng chặc lưỡi, tấm tắc khen rằng đồng đen thực là thứ kim khí trên trời, không phải người phàm làm ra nổi.

Trương Tam Phong trả đao cho Phiêu Hương, rồi lại trêu:

“ Đại sư Nguyễn Minh Không nước con luyện ra được thứ kim khí này thì thực là bậc kì tài nghìn năm không có một. Ài… biết thế mình không thèm để ý tới chút mặt mũi hư danh, cứ gật bừa với quần hào để độc chiếm mộ cổ quách cho rồi. ”

Tạng Cẩu nghe thế thì giật mình một cái, còn Hồ Phiêu Hương thì đánh chỏ vào vai bạn, nhắc:

“ Ông ấy trêu thế thôi, có mỗi Cẩu là tưởng thật. ”

“ May quá. Nếu phải đấu với Trương chân nhân, chớ nói tớ không ra tay được với ân nhân, cho dù có đánh thì cũng là tự chuốc khổ vào thân mà thôi. ”

Thấy cậu chàng vừa vuốt ngực vừa thở phào, cả năm người đều bật cười ha hả.

Hôm sau, Tạng cẩu và Phiêu Hương thủng thẳng đến Thính Tuyết Lâu. Đương nhiên sau lưng không thiếu người của sáu môn phái lớn bám theo giám sát, phòng hờ hai người thừa cơ trốn mất. Quần hào muốn xuống mộ Thánh Chèm, không có Tạng Cẩu Phiêu Hương sao mà được?

Hai người đi chuyến này, chính là để gặp Lí Bân, nói đúng hơn là vợ vừa cưới của y cũng là cô bé Hằng ngày xưa ở cửa biển Kì La.

Bậc thang gấp khúc quanh co, đường núi đẫm sương đêm thực khiến người ta khoan khoái.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương chọn một hành lang gỗ để ngồi, tự lấy rượu và đồ nhắm thưởng thức. Hai người đợi chừng một thoáng thì có kẻ dưới đến lau dọn, đưa thêm đồ nhắm và đổ đầy rượu. Tạng Cẩu mới kéo một người lại, nói:

“ Phiền tiểu ca báo với bà chủ có người cũ muốn gặp. ”

“ Thiếu hiệp lại khéo nói đùa. ”

Tay người ở gỡ tay Tạng Cẩu, vẻ mặt vẫn không thay đổi, vừa cười híp mắt vừa nói:

“ Lâu chủ đến nay vẫn phòng đơn gối lẻ, đâu có phu nhân gì? ”

Tạng Cẩu và Phiêu Hương nghe mà không tin vào tai mình.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Hồ Phiêu Hương đảo mắt, rồi nói:

“ Thế cũng được. Phiền tiểu ca nói với gia chủ một tiếng, là có bạn cũ ở phương nam, từ Nam Kinh đến đây muốn gặp. ”

Nói đoạn lấy bạc thưởng cho tên này.

Gã người ở nhét bạc vào túi, rối rít cảm ơn, rồi ba chân bốn cẳng đi làm chuyện được giao phó.

Lúc này chỉ còn hai người, Tạng Cẩu bèn hỏi:

“ Này, Hương không phải nói Lí Bân hỏi cưới Thanh Hằng nhà mình sao? ”

“ Nhầm sao được? Bác tớ gửi thư báo chuyện này được hơn một năm nay rồi. Cậu không tin bác Trừng sao? ”

“ Hay mình nhận nhầm người? ”

Tạng Cẩu gãi gáy.

Lúc đầu hai người nhận định cái ý tưởng quái lạ này tuyệt chỉ có Lí Bân mới nghĩ ra được. Mà chủ quán xuất hiện, trông cũng hệt như Lí Bân trong ký ức của Tạng Cẩu và Phiêu Hương.

Nay lại hay tin y chưa có vợ…

Hai người không khỏi cảm thấy quái lạ.

Hồ Phiêu Hương lại nói tiếp:

“ Nếu y thực là Lí Bân, thì tự nhiên sẽ hiểu được ấy là chúng ta, rồi tự đến gặp. Còn nếu không thì coi như bỏ phí chuyến này vậy. ”

Hai người lúc này không cần che giấu thân phận, cứ thản nhiên dùng tiếng Việt, đám nhân mã do lục đại phái cử đi bám đuôi nghe chẳng hiểu gì cả, ôm một bụng tức mà không làm gì được.

Tạng Cẩu và Phiêu Hương chờ thêm một canh giờ, vừa ngồi đối ẩm thưởng cảnh vừa chuyện trò nên không lấy gì làm nhàm chán. Lúc này mới có một người chậm rãi đi lên chỗ hai người đang ngồi. Trông y có vẻ gì áy náy và rụt rè, mấy bước chân đầu tiên cứ muốn đặt xuống lại thôi.

Hồ Phiêu Hương tự nhiên là đã thấy được những phản ứng này của y, dựa vào ấy có thể khẳng định y nhất định chính là Lí Bân. Nếu như là một người lạ, chưa từng quen hai người bọn Tạng Cẩu thì sẽ không phản ứng như vậy. Y sẽ tò mò, thậm chí là hoài nghi chứ không rụt rè thế này.

Mà y rụt rè như thế, lại thêm lời của tên tiểu nhị, thì Hồ Phiêu Hương đoán được chắc đến chín phần mười là cuộc hôn nhân giữa y và Thanh Hằng đã đổ bể. Tuy cô nàng chưa từng ưa Lí Bân, song lại thấy rõ mồn một là cô bé người hầu có cảm tình với y. Nay thấy cô bị gã phụ bạc, lại ngay sau khi đã dạm hỏi chuyện cưới hỏi thì càng bực mình.

Vừa thấy Lí Bân, cô nàng đã cười:

“ Lí tướng quân… không ngờ bây giờ lại đến đây làm chủ quán rượu. Sao rồi, chuyện cưới hỏi lúc trước thế nào? ”

Nghe Phiêu Hương hỏi, thì y như bị chạm trúng vết thương cũ, chỉ biết cúi đầu mà thở dài.

Mất một lúc sau, y mới lên tiếng:

“ Liễu tướng quân cũng có ý với nàng. Y thiếu niên anh hùng, công lao hãn mã, Lí mỗ tự thẹn không xứng với nàng… nên… ”

Hồ Phiêu Hương càng nghe càng tức, rồi đập bàn quát:

“ Không có chí tiến thủ! Hằng thoát được người như ngươi ta còn thấy mừng! ”

Tạng Cẩu thì vẫn yên lặng không nói gì cả.

Cậu chàng vốn tính ôn hòa hơn Phiêu Hương, thế nên nãy giờ cứ cảm thấy Lí Bân dường như có nỗi khổ riêng khó nói.

Lúc này Phiêu Hương đã đứng phắt dậy, nói:

“ Đi thôi Cẩu, đến hỏi thăm cái Hằng luôn tiện nhờ chuyển cho bức thư, ai mà ngờ gặp được cái kẻ phụ tình bạc nghĩa này. ”

Tạng Cẩu bèn cười, nói:

“ Cậu đi đâu chơi một lát đi, tớ có chuyện cần nói riêng với Lí Bân. ”

Cô nàng còn định căn vặn, nhưng thấy bạn cười hòa, thì cũng thở dài nhượng bộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.