Lí Bân bèn tiếp:
“ Song cũng đâu có được thuận lợi gì cho cam? Lúc đầu mở Thính Tuyết lâu này, tôi không biết khẩu vị người thời nay, thế là thất bại thê thảm… Nhiều người ăn đồ tôi nấu, đau bụng tiêu chảy, thế là bị kiện lên quan trên thiếu điều táng gia bại sản. ”
Phải biết khẩu vị xưa và nay vốn rất khác nhau, chất lượng thực phẩm và cơ địa, độ mạnh yếu của miễn dịch cũng không giống với thế giới hiện đại. Lí Bân chế biến theo khẩu vị sáu trăm năm sau, thành công được mới là chuyện lạ.
Lí Bân trầm mặc nhìn vào bầu không bên ngoài hành lang, rồi nói tiếp:
“ Lúc ấy túng quẫn, tôi mới đến chỗ Lí viên ngoại vay mượn một khoản để làm ăn, cũng được ngài ấy khuyên bảo ít nhiều trong chuyện buôn bán. Đến khi ấy mở Thính Tuyết Lâu nhắm vào các cậu ấm cô chiêu thích sự mới lạ, lại dùng kiểu làm ăn tự phục vụ của tương lai, thế mới tạm gọi là có chút thành công nhất thời. ”
Y nhìn ra bầu không bên ngoài lan can bằng gỗ, chậm rãi hồi tưởng lại mọi chuyện.
Bảy năm trước, giữa lúc đang đánh trận Đa Bang, thì linh hồn y vượt thời gian nhập vào thân xác Lí Bân. Khi ấy, y khấp khởi mừng thầm, nghĩ sẽ dựa vào kiến thức khoa học từ hơn sáu trăm năm sau để làm nên một phen cơ nghiệp. Nào có biết rằng, chưa nói từ lí thuyết tới thực tế vốn đã cách nhau cả vạn dặm đường, chỉ riêng xét về vốn sống, độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542515/chuong-297.html