“ Này Cẩu, hỏi thật nhé. Tại sao lúc đầu Cẩu hậm hực ra chiều ghét bỏ cái nhiệm vụ này lắm. Thậm chí không ngại quăng cả thánh chỉ xuống đất. Còn bây giờ lại liều sống liều chết cũng phải hoàn thành nó cho kì được? ”
Hồ Phiêu Hương nhìn lên bầu trời sao, hỏi vu vơ…
Thực ra, chơi với Tạng Cẩu cũng tính là lâu, nên nó sắp đáp thế nào cô bé cũng lờ mờ đoán được rồi.
Tạng Cẩu thở dài, nói những lời mà cô bạn nó sớm đã biết nó sẽ nói:
“ Không phải đơn giản lắm sao? Thôn Điếu Ngư của tớ bị người ta đốt trụi, chẳng phải cũng vì nguyên nhân đó hay à?
Vai gánh mối thù lớn, tớ biết cảm giác ấy nó ra làm sao. Nặng nề, mệt mỏi, nhiều khi chỉ muốn quên sạch… mà không thể quên cho thấu. Nên… ”
“ Thế nên… Cẩu không muốn đứa trẻ nào phải chịu cảnh như cậu chứ gì? Xì… cái đồ chó già! Dễ đoán quá. ”
“ Tớ dễ đoán thế thật à? ”
“ Chứ còn gì nữa? Đọc Cẩu còn dễ hơn đọc kinh Tam Tự ấy. ”
Hồ Phiêu Hương le lưỡi, nói.
“ Thế còn Hương? Tại sao phải lăn lộn với tớ chuyến này? ”
Tạng Cẩu hỏi ngược.
Phiêu Hương đoán được nó nghĩ gì, nhưng nó thì không.
Vì Hồ Quý Ly? Có lẽ là lí do khả dĩ nhất. Nhưng liệu còn nguyên nhân nào khác hay không?
Đó là điều lúc này Tạng Cẩu muốn biết.
Hồ Phiêu Hương nói:
“ Tớ ấy hả? Còn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542269/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.