Hai đứa nhóc đến Hàm Đan thì trời sụp tối, bèn tìm một quán trọ thuê phòng nghỉ chân.
Vừa mới vào cửa, tức thì có chuyện…
“ Nhan huynh, không ngờ chuyện của hai đứa nhóc con An Nam cũng kinh động đến huynh, khiến huynh lặn lộn ngàn dặm lên tận phương bắc này. ”
Từ bàn trong cùng của khách điếm, đột nhiên có một thanh niên đứng dậy ôm quyền với hai đứa chúng nó.
Tạng Cẩu giật mình chột dạ, thầm nghĩ:
[ Không ngờ tên này quen biết rộng thế. Lên tận Hà Bắc rồi mà vẫn có người quen. ]
Võ lâm Đại Minh hơi khác giang hồ Đại Việt.
Đại Việt nhỏ bé, thành ra nhân vật có máu mặt trong giang hồ đều có giao thiệp không nông thì sâu với nhau. Không thì chí ít cũng có biết cách nhận diện nhau.
Còn Trung Hoa đất rộng, thành ra mỗi tỉnh cơ hồ lại có một võ lâm con riêng. Quần hùng Sơn Đông hiếm khi giao thiệp anh hùng Hà Bắc, mà hảo hán Hà Bắc lại cũng ít đi lại với cao thủ Sơn Đông.
Biết điểm này, nên Tạng Cẩu mới yên chí giả làm Thánh Thủ thần thâu.
Nào ngờ, tên này ở Giang Đông xa xôi lại có giao thiệp với người ở Hà Bắc.
Tạng Cẩu biết mình lúc này đã leo lên lưng hổ, không thể không theo lao, nên đành gật đầu một cái:
“ Có chút chuyện gấp. ”
“ Nhan huynh té ra vẫn chưa hay tin, còn vị này là? ”
Gã thanh niên nọ gãi gáy, vẻ mặt rất mất tự nhiên. Nói đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542271/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.