Lữ Nghị đang cười gằn, thì bỗng nhiên có một bàn tay chộp đến, tóm lấy báng mâu của hắn. 
Nhanh như sét giật… 
Lữ Nghị cả kinh, rung tay toan giật lại thanh xà mâu. Thế nhưng bàn tay của người nọ cứng không thua gì sắt thép, kìm chặt cứng thanh trường mâu của gã. Mặc kệ hắn dùng sức đến độ mồ hôi đầm đìa mặt xanh tai đỏ, bàn tay vẫn sừng sững như quả núi. 
Cốp!!! 
Lữ Nghị hoảng hồn nhìn cây xà mâu bị giật khỏi tay mình, dễ dàng hệt người lớn cướp đồ trong tay đứa trẻ… 
“ Đóng… c… ” 
Xà mâu đánh ra như chớp, xiên thủng cổ họng gã. Lữ Nghị chỉ kịp í ới mấy tiếng, rồi ngoẹo đầu chết ngay tại chỗ. 
Người ra tay tất nhiên là Đinh Lễ… 
Lúc này cậu chàng đã đổi một bộ giáp tầm thường, cưỡi con ngựa bình phàm để che giấu thân phận. Mấy ngày vừa rồi, tính cả hôm nay, lúc nào cậu chàng cũng giục ngựa chạy sát bên cạnh Trần Ngỗi… 
Lữ Nghị tham gia đánh tan quân Trần ở Mô Độ, từng giao thủ với nhiều tướng của Trần Ngỗi. Thành thử, hắn nghĩ với tài nghệ của mình trong hàng ngũ quân Trần khó ai sánh được, nên hôm nay mới mạo hiểm xông ra khỏi thành. 
Giết tướng địch xong, Đinh Lễ bèn chu môi huýt gió một tiếng… 
“ Ọoooooooo ” 
Mặt đất rung chuyển rần rần, từ phía đông nam phóng vọt tới một cái bóng trắng, nhắm thẳng vào cửa thành Cổ Lộng. 
Chính là Đại Thắng Thần Ngưu. 
Con trâu trắng lao về phía cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542267/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.