Lưu Tuấn cho quân phục sẵn trong các ngôi nhà tranh lụp xụp, lấy chính ngôi làng hắn đàn vây đánh làm chỗ mai phục. 
Để hở lưng cho quân Hậu Trần? 
Thực tế là không! 
Lưu Tuấn cho quân đào hào ngăn lửa rồi phóng hoả, đốt các căn nhà ở vòng trong của làng. Lửa sẽ từ từ cháy lan lên tận đỉnh đồi, dồn chết lực lượng mỏng manh còn sót lại trong làng của quân Trần. 
Huống hồ, thế lửa đánh động quân Trần… 
Đặng Tất tuyệt nhiên sẽ không thể làm ngơ. 
Mà nhiệm vụ của Lưu Tuấn cũng chỉ có vậy. Hắn cần phải kéo được càng nhiều quân Trần sang mặt đông càng tốt. 
Khi đó, lực lượng ở hai phía tây – bắc sẽ giảm sút. 
Thời cơ để Mộc Thạnh công núi sẽ đến. 
Nếu quân Trần không cản? Hắn ngại gì mà không chém giết thẳng vào đầu não? 
Kế sách có thể nói là thập toàn. 
Thế nên Mộc Thạnh không tiếc điểm cho y năm ngàn tinh binh. 
“ Địch tới! ” 
Lưu Tuấn liếm mép. 
Tiếng chân người rầm rập kia, không phải là tiếng hành quân thì là gì? 
[ Phen này ta sẽ cho các ngươi chôn xác ở đây! ] 
Đinh Lễ cầm đầu đại quân, vừa đi được mấy bước, thì thấy phía đông núi Thuý lửa cháy rừng rực. Cảm thấy sự chẳng lành, cậu bèn dẫn quân vòng qua phía đông… 
Lần trước đã qua làng một lần, nên Đinh Lễ biết rõ, muốn vào làng chỉ có độc một con đường. 
Độc đạo chơ vơ… 
Hai bên đường tre trúc xanh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542239/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.