“ Ahhhh! ” 
Đinh Lễ hét nấc cả lên, lệ anh hùng rơi xuống, vỡ tan trên đầu con Đại Thắng. 
Không kịp. 
Dù cậu có xông ra, gọi hết mọi người lên đây cứu hoả cũng đã không còn kịp nữa. Lính Minh đâu phải gà đất chó kiểng mà nói bỏ qua là bỏ qua? Thậm chí, lát nữa đây, Đinh Lễ xông qua màn lửa… chờ cậu có phải thiên quân vạn mã hay không cũng còn chưa biết. 
Để Đinh Lễ và Đại Thắng xuyên thủng hàng ngũ chỉ là nhất thời bất ngờ. Quân Minh dù mất đầu lãnh, nhưng tinh nhuệ thiện chiến, không ngoại trừ khả năng sẽ kết đoàn chờ sẵn sau lớp rèm rừng rực. 
Mà trung niên xem chừng cũng bị khói hun yếu lắm rồi. Tự xông ra ngoài là chuyện không thể… 
Ấy là lí. 
Nhưng tình… 
Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn người ta chết cháy thành than?? Ấy là đồng loại, đồng bào của Đinh Lễ… Cậu có phải lũ lòng lang dạ thú đâu mà bảo bỏ mặc là bỏ mặc. 
“ Cứu cậu lớn quan trọng… Chư Vị!! Đinh Lễ thề sẽ đánh chết Mộc Thạnh, rửa hờn cho mọi người! ” 
Đinh Lễ quát vang, rồi thúc chân vào Đại Thắng. 
Lần này, cậu chàng gác gậy ngang eo, đùi kẹp chặt Phạm Ngọc Trần, một tay còn lại giữ thật chặt Lê Hổ. 
Con Đại Thắng rống lên, phóng qua ngọn lửa. 
Trung niên nhìn lưng trâu trắng biến mất trong biển lửa rực trời, bèn ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại. 
Cột kèo cháy thành than, mái đình bốc cháy phừng phừng đổ sụp xuống đám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542241/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.