Hồ Quý Li thì đánh hai chòm ria mép, nói:
“ Tập trung vào đi con. Kệ hai đứa chúng nó. Chẳng nhẽ mày quên lời hứa với cha mày? ”
“ Lời cha dạy con đâu có dám quên? Nhưng cha cũng thấy rồi đấy. Đúng ra, luyện công xong, chúng nó phải viết chữ một canh giờ, rồi… ”
“ Vô vị. Vô vị quá… ”
Nguyễn Phi Khanh đứng nhổm dậy, phe phẩy cái quạt lông, lại lững tha lững thững đi về phía hai cha con.
“ Cậu Trừng cái gì cũng tốt, chỉ phải tội cứng nhắc quá. ”
“ Nề nếp là cái phải giữ, đâu thể như anh Khanh được, nhàn nhã thích làm gì thì làm… ”
Nguyễn Phi Khanh được giao nhiệm vụ phân loại thư tịch cướp được ở Thăng Long, bộ nào chữ Nôm thì phiên sang chữ Hán, rồi đóng thành tập. Công việc cũng tính là nhẹ nhàng.
Nguyễn Phi Khanh cười cười, vuốt chòm râu:
“ Xuân này cũng lạnh thật. ”
Rồi ngâm:
“ Ngưng vân mạc mạc vụ trầm trầm,
Nhưỡng tác dư hàn thập nhật âm.
Đái vũ hữu ngân niêm thụ nhứ,
Thương xuân vô ngữ cách hoa cầm.
Thư trai tịch tịch duy cao chẩm,
Thế sự du du chính bão khâm.
An đắc thử thân như thác lược,
Như phong khư biến cửu châu tâm. ”
( Nghĩa là:
“ Ùn ùn mây đọng trĩu phù sa
Cơn rét cuối mùa lạnh buốt da
Hạt nước long lanh đeo liễu biếc
Thương xuân lặng lẽ tiếng chim oa
Thư phòng vắng vẻ kê cao gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542237/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.