“ Này! Lữ Nghị! ”
“ Ai?? Á! Mộc đại nhân! Tiểu nhân thất lễ. ”
Lữ Nghị cúi thấp đầu, tay vẫn nắm chặt chiếc roi da bò.
Mộc Thạnh cau mày.
Người làm tướng, phải có khí độ của người làm tướng, mới có thể phục chúng.
Gần một năm trước Lữ Nghị để người Nam cứu được Trần Ngỗi, vẫn cho đấy là nhục. Danh dự, tôn nghiêm đánh mất hôm ấy, đáng lẽ phải đường đường chính chính tìm lại trên chiến trường. Thế nhưng hôm nay y trút giận lên tù binh, chỉ thể hiện bụng dạ bản thân hẹp hòi.
Song…
Mộc Thạnh không thể làm gì được.
Hai quân giao chiến, sĩ khí làm đầu. Mà muốn sĩ khí bốc cháy rừng rực, theo lão không có cách nào tốt hơn thù hận. Thành ra, lão vẫn cứ nhắc đi nhắc lại mối hoạ nam bang trước ba quân. Mộc Thạnh vẽ ra một tương lai, lúc con rồng phương nam bay cao, cắn ngược lại trung thổ một cái. Lão lại nhấn vào cái chết thảm thương mà thân nhân của các sĩ tốt sẽ phải nếm trải nếu chuyện ấy xảy ra.
Khi người ta sợ cái gì, người ta tấn công tiêu diệt nó. Ấy vốn là tâm lí bình thường của loài người. Suốt chiều dài lịch sử tồn tại của nhân loại, không biết đã có bao nhiêu cuộc chiến đã nổ ra vì nguyên nhân này.
Người ta nói…
Bóp nát hiểm hoạ từ trong trứng nước.
Thế là, toàn quân người nào người nấy đều ít nhiều có ý muốn tiêu diệt quân “ phản loạn ” phương Nam.
Mà trong quân ngũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542221/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.