Mưa vẫn rơi... 
Nhưng người đã nằm lại. 
Hoàng Phúc cất cung, cẩn trọng đến gần thi thể Hoàng Thiên Hóa. 
“ Tim đã ngừng. Mạch bất động. Cũng không thấy thở nữa. ” 
Y quệt lấy máu ở kẽ tay đảo chủ đảo Bạch Long, đưa lên ngửi. Mùi tanh của máu xông vào choán đầy hai khoang mũi, khiến tóc gáy lão hơi hơi dựng lên. 
“ Y đã chết rồi! Thu quân! ” 
Đoàn người lục tục kéo nhau đi khuất vào trong màn mưa dày đặc. Thỉnh thoảng, vẫn có tiếng xì xào to nhỏ về một lão hòa thượng mới bị bắt hồi nãy, lúc Hoàng Phúc tướng quân giao thủ với kẻ thần bí người An Nam. 
Chuyện có cao thủ võ lâm đến tìm cách cứu viện, ý đồ phóng thích tù nhân vốn chỉ là chuyện hiển nhiên trong lúc hai quân giao chiến. Lần trước đại chiến với quân nhà Hồ, Mộc Thạnh cũng đã nếm thử, thành ra cũng không lấy gì làm lạ. Lão chỉ coi việc hôm ấy là như một giọt nước nhỏ xuống đại dương, so với những cuộc du kích hàng ngày của quân Đại Việt còn vô nghĩa hơn nhiều. 
Thế là, lão gọi hết tướng tá lại, bàn bạc xem phải vượt qua bến Bô Cô bằng cách nào để thương vong ít nhất. Hoàng Phúc cũng chẳng ngoại lệ 
Chủ tướng chẳng buồn hỏi, sĩ tốt cũng không có ý đi mua việc vào người. Thế là cái xác của Hoàng Thiên Hóa bị vứt chỏng chơ ở bên sông, không ai thu dọn. 
Lạ một chỗ, là sau khi bị bắt, Khiếu Hóa Tăng cứ ngồi im ru trong xe tù. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542223/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.