Bấy giờ chúng ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, cô bé Thanh Hằng đã bưng một cái khay đến, nói:
“ Mời cô cậu dùng trà. ”
“ À… à… cám ơn… ”
Liễu Thăng đưa tay đón chén trà, ngón tay hai người đụng nhau một chút. Thế là cậu chàng lúng ta lúng túng suýt nữa thì đổ úp cái chén xuống tuyết.
“ Cậu này lạ. Thương nặng thế còn cầm được, mà có chén trà con con cũng lóng nga lóng ngóng. ”
Liễu Thăng cúi đầu, song vẫn cứ lấm lét nhìn Thanh Hằng. Hai đứa nhóc ở phía xa được mẻ cười to, bò lăn kềnh cả ra đất.
Hồ Nguyên Trừng lắc đầu, nói:
“ Cha xem kìa. Mấy đứa nhóc này giờ lớn nhanh thật đấy. ”
Hồ Quý Li gật gù.
Không hiểu vì sao, kể từ khi sang Tàu, Hồ Nguyên Trừng thấy cha mình thanh thản hẳn. Có lẽ, là do không còn bị hai chữ “ đế hoàng ” đè nặng trên đầu nữa.
Một cái bóng bất ngờ xuất hiện ngay trong sân, tóm lấy đầu vai Tạng Cẩu, sau đó nhảy phốc ra ngoài.
Mọi người ai nấy võ công cũng chỉ tầm tầm, duy có Hồ Quý Li là kịp phản ứng lại. Ông phi thân lên đầu tường, song quyền tống ra nhắm ngay vào các đại huyệt sau lưng đối phương. Kình lực nặng như núi đè sóng vỗ.
Chỉ thấy người nọ xoay đầu, mớ tóc bạc trắng xổ tung xơ xác như rễ tre phủ xuống che một nửa tấm mặt nạ. Y không nói không rằng, bàn tay xoay chuyển, vỗ một chưởng vào đầu quyền của Hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542219/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.