Tạng Cẩu âm thầm lấy làm lạ.
Tuyệt học này ngoại trừ các đời Quận Gió, đáng lẽ không ai nơi phương bắc này biết dùng mới phải. Lẽ nào núi cao còn có núi cao hơn?
Bèn lên tiếng:
“ Bà già, bà nhìn thấy chiêu này của ta, chắc cũng biết tội mình rồi… ”
Thằng nhỏ biết, bây giờ nó mà hỏi bà ta tại sao lại biết chiêu này, thì quá bằng đưa đằng chuôi cho người ta nắm. Thành thử, mới phô trương thanh thế như vậy.
Bà mẹ lắp bắp:
“ Biết tội. Biết tội. Sư thừa của cậu giao đứa bé cho tôi, mà tôi chăm sóc không đến nơi đến chốn. Trăm sai ngàn sai đều là do tôi… ”
Bị Tạng Cẩu lườm cho một cái, mụ chỉ biết run lên cầm cập.
“ Con… con bé thực ra họ Trương. Ông nội là tử tù, trước đây từng sống ở căn nhà hoang dưới lầu Phỉ Thuý… Năm đó có dịch tả, mẹ nó không may nhiễm bệnh mất khi nó còn nằm nôi. Sư… sư phụ của tiểu anh hùng mới đưa cho ta nuôi nấng. Đúng rồi.
Trong nhà tôi hãy còn một con chuỷ thủ, nghe bảo là có kì nhân đưa cho mẹ ruột của nó. ”
Cô gái, giờ đã biết mình họ Trương, khóc nấc lên. Nhưng liễu yếu đào thơ chẳng biết phải làm gì, chỉ có đường kinh hô:
“ Xin cậu! Tha cho bà ấy đi!! ”
Lúc bấy giờ bà mẹ nuôi cũng đã nghe được tiếng cô. Bả thấy mặc dù mình bán đứng con, nhưng lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông nàng ta vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542199/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.