“ Bốn ông lão này đúng là quái dị. ”
Lê Hổ vừa ăn, vừa nhận xét.
“ Kì nhân trong thiên hạ, đều cổ quái như thế. Có người nói thiên tài là kẻ bị điên một nửa mà. ”
Cô gái cũng cười đáp.
Hai người ngồi dưới ánh trăng, rất vui vẻ, cơ hồ quên đi những chuyện buồn bã ngày trước.
Thế rồi, Lê Hổ bỗng hỏi:
“ Đúng rồi. Hồi đó từ biệt ở Hoá châu, vẫn chưa biết được tên cô nương. Tôi họ Lê, cứ gọi là Lê Hổ là được. ”
“ Lê Hổ? Cái tên nghe oai quá nhỉ? Tôi họ Trịnh, tên Ngọc Lữ. Cậu cứ gọi tôi là Lữ được rồi. ”
Cô nàng bèn tiếp.
Cậu chàng bén gãi gãi gáy, nói:
“ Thực ra Hổ là tên người trong nhà vẫn gọi. Năm xưa tiên phụ đặt cho tôi cái tên là Lợi. ”
“ Lê Lợi??? ”
Trịnh Ngọc Lữ nghe vậy, bất giác đỏ mặt lên.
“ Làm sao?? ”
Lê Hổ quay sang, tỏ vẻ quan tâm.
“ Không! Không có gì! ”
Hai người lại im lặng một hồi. Cái im lặng này không có cảm giác mất tự nhiên chút nào, ngược lại ai cũng thấy ấm áp, nửa muốn nói nửa lại không, rất kì diệu.
Được một lúc, Lê Hổ chợt lên tiếng gợi chuyện:
“ Hồi đó tôi trốn đi gấp, không kịp chào nhau lấy một câu. Tại sao cô lưu lạc đến tận đất Lam Sơn này?? ”
Trịnh Ngọc Lữ nghĩ thầm:
[ Bà lớn dặn mình đến Hoá Châu âm thầm tiếp tế cứu trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542201/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.