Hồ Quý Li thì đặt bàn tay lên vai con trai, nói khẽ: 
“ Trừng, nghe lời cha. Con không nợ gì họ cả. Chính họ nợ Đại Ngu chúng ta. Phải tính đường rộng, lấy trăm họ làm trọng. ” 
Hồ Nguyên Trừng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đẫm mồ hôi, những đường chỉ tay hiện lên càng lúc càng rõ. Ngang ngang, dọc dọc, ngắn ngắn, dài dài. Đầu óc chàng bỗng nhiên trống rỗng. Dẫu vẫn ý thức được mình cần phải quyết định thật nhanh, nhưng trong vô thức, ý nghĩ của Hồ Nguyên Trừng cứ rối vào nhau chẳng cái nào rõ ràng. 
Lại một đám nạn dân khác bị giải lên bình đài, quỳ hướng về phía biển. 
Thế nhưng… 
Lần này không ai trách móc, cũng chẳng người nào thèm van lơn nữa. 
“ Thà chết vinh còn hơn sống nhục, phải không bà con?? ” 
“ Đúng! Chết đứng hơn sống quỳ chớ. Tôi là tôi chán cái cuộc sống luồn luồn cúi cúi này rồi. ” 
“ Mẹ nó. Cùng lắm là chết thôi. ” 
Trương Phụ cười khẩy, quay sang Mộc Thạnh nói: 
“ Cố tỏ ra can đảm sao? Để xem lát nữa đao của tôi vung lên, chúng sẽ kêu khóc ra sao. ” 
“ Chờ đã! ” 
Bỗng, Hồ Nguyên Trừng cất tiếng. 
Âm thanh nghe rắn rỏi, hữu lực, cực kì chắc chắn. 
Trương Phụ chấn kinh. 
Nạn dân kinh ngạc. 
Hồ Quý Li ngơ ngác nhìn chàng. 
Hồ Nguyên Trừng vốn là đứa nghe lời. Chẳng lẽ chàng không nghe ông khuyên? 
Hồ Nguyên Trừng đứng dậy, sải bước về phía bình đài. Chàng dừng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542103/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.