Tối hôm đó…
Hồ Quý Li ngồi với Hồ Nguyên Trừng. Trong lều vải, ngọn đèn vàng vọt cháy nghe lách tách.
“ Vua cha, xin nghe… ”
“ Gọi ta là cha được rồi. Trừng này, hai ta đều đã là kẻ mất nước. Về sau cứ xưng hô như cha con bình thường là được. ”
Hai cha con im lặng một lúc.
Đã rất lâu rồi hai người chưa dành được giây phút nào để thực sự làm cha con.
“ Lâu lắm rồi cha con mình mới ngồi với nhau được như vậy, cha nhỉ? Kể từ hồi cha khoá mình trong cung tìm hiểu cách phá giải Rồng Không Đuôi ấy. ”
Hồ Nguyên Trừng lên tiếng.
Hương trà ngào ngạt.
“ Đối với cha thì như đã cả đời người vậy. ”
Hồ Quý Li nhỏ giọng, mép ông giật giật như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi.
“ Hôm nay con mới nói chuyện với Tạng Cẩu. ”
“ Thằng bé là một hạt giống tốt. ”
“ Đúng là nó rất thông minh. Hôm nay ngồi hầu chuyện con, nó đã nói một điều khiến con phải suy nghĩ.
Liệu cha con ta đã làm sai ở đâu rồi không?? Mong mỏi ban đầu không sai, thế nhưng cho dù xuất phát ở đúng nơi, không đồng nghĩa là tìm được đúng con đường để đi đến đích.
Liệu có sai khi bắt người dân hiểu hết những gì ta đang cố làm? ”
Hồ Nguyên Trừng chậm rãi nói từng tiếng một.
Trà vẫn đằm.
Trăng vẫn thắm.
Nhưng Hồ Quý Li không trả lời, cũng không đụng mép vào li
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542105/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.