Hồ Phiêu Hương cứ lườm Tạng Cẩu, lệ vương đầy khoé mắt. Thằng nhóc trông thấy cảnh này chỉ biết gãi đầu gãi tai, xin lỗi rối rít. Song Phiêu Hương chỉ “ hư ” một cái, mặt xịu lại quay phắt đi.
Xong xuôi đâu đấy, Hồ Quý Li mới nói:
“ Khá khen cho thằng nhãi này, mới tí tuổi mà đã có nội lực hơn người. ”
Hồ Phiêu Hương bĩu môi, nói:
“ Chẳng qua thầy thiên vị, chỉ chân truyền cho Tạng Cẩu. Nếu không con không thua dễ dàng thế đâu. ”
Cô bé nào có ngờ được, nghe đến đây thì sắc mặt Tạng Cẩu trầm hẳn xuống. Nó khịt mũi một cái, ngoảnh đi chỗ khác cố nén nước mắt.
Lúc này, Trương Phụ bỗng đứng phắt dậy, lên tiếng:
“ Tạng Cẩu, nhà ngươi cũng gan lắm đấy, dám lừa cả bổn soái. ”
Tạng Cẩu ngẩng đầu, rồi nhìn sang chỗ Hồ Phiêu Hương. Nó không phải, thành thử cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
[ Xem chừng Hương để lộ thân phận rồi. ]
Hồ Phiêu Hương thấy Tạng Cẩu sắp bị liên luỵ, vội vàng phân trần:
“ Khoan đã! Tạng Cẩu chỉ vì muốn cứu ta, nên mới nói bừa. Cậu ta không phải tử sĩ của Đại Ngu. ”
Trương Phụ cười khẩy, nói tiếp:
“ Nhưng xét thấy Tạng Cẩu từng lập công to cho thiên triều, quốc vận Đại Ngu nay đã như chỉ mành treo chuông chẳng mấy chốc sẽ đứt bóng. Thế nên bản soái sẵn lòng mở dạ từ bi, cho thằng nhóc này cơ hội lập công chuộc tội. ”
Mạc Thuý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542094/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.