Nói đoạn, nó giẫm mạnh chân xuống đất một cái, sử dụng Lăng Không Đạp Vân sấn nhanh tới chỗ Mạc Thuý.
“ Cản lại! Cản nó lại! ”
Đè nén sự ngạc nhiên vì khinh công của Tạng Cẩu, Trương Phụ vội vàng sai quân ra chặn ngang trước Mạc Thuý. Bản thân lão thì ngoái đầu lại, sai người khiêng thanh quan đao ra.
Tạng Cẩu vọt đến được nửa đường thì bị một bức tường cao bằng thuẫn cản lại. Thương, mác thi nhau lách từ kẻ hở ra toan đâm nó. Tiếng khí giới nhọn hoắt xé gió nghe vun vút.
Trước bức tường thuẫn như con nhím bạt gai tua tủa vào mặt, Tạng Cẩu cũng hơi hoảng. Song, nó lại phát hiện:
[ Mình là trẻ con, cơ thể nhỏ thó. Nếu lách vào chính giữa tấm thuẫn thì người ta khó mà đâm trúng được. ]
Nói rồi, nó cứ nhè trung tâm tấm thuẫn bài mà đứng. Thương mác bị vướng không sao đâm đến được. Tạng Cẩu lại tranh thủ đạp vào thuẫn bài lấy đà mà phóng lên đầu lính Minh.
Người lính nọ chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị một bàn chân trần toàn đất cát dẫm thẳng vào mặt. Tạng Cẩu lại tiện tay giật luôn thanh trường thương y đang cầm, đoạn tung mình nhảy xuống. Nói rồi nó quay phắt lại, phạt ngang trường thương một cái. Đúng là một chiêu trong Nhạc gia thương pháp Liễu Thăng đã sử dụng.
Xoẹt!
Mũi thương lia trúng ngay khoeo chân của đám thuẫn binh, khiến cả đám ngã quỵ lập tức. Tạng Cẩu ngoái lại, toan bồi thêm một nhát ngay đầu lấy mạng cả lũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-thien-kiem-rong-khong-duoi/2542096/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.