Hai tay Lân vương khẽ siết lại, Tiểu Tiểu, uổng cho ta ở bên ngoài hốt hoảng lo sợ vì nàng, sao nàng có thể…
_________________________________________
“Cha, thuốc của mẹ hữu dụng thật, mông của Điểm Điểm không còn đau nữa rồi nè!”
Tuy vẫn chưa dám ngồi xuống, nhưng đi đường bình thường thì đã chẳng cònthấy đau gì nhiều nữa, Điểm Điểm hiếu động không muốn nằm bẹp trêngiường, bé chạy đến bên cạnh Lân vương, nhưng lại thấy Lân vương đangthẫn thờ nhìn quyển sách trước mắt.
“Phải đó, thuốc của mẹ conđương nhiên là linh nghiệm rồi, có điều con cũng phải nghiêm túc kiểmđiểm. Điểm Điểm, mẹ vì muốn tốt cho con, con đừng trách mẹ con.”
Lân vương xoa đầu Điểm Điểm, yêu thương nói.
“Đương nhiên là Điểm Điểm biết, tuy đôi lúc mẹ sẽ giáo huấn Điểm Điểm, nhưngmẹ vẫn đối xử rất tốt với Điểm Điểm đấy? Cha, con lén nói cha nghe nè,cha có biết từ khi nào mà con biết mẹ tốt hay không?”
Lân vươnglắc lắc đầu, hắn trước nay chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Tiểu Tiểu từnhỏ đã ở bên cạnh Điểm Điểm, ắt hẳn từ rất sớm trước đó đã biết TiểuTiểu đối tốt với thằng nhóc rồi chứ gì?
“Haizz, trước kia concũng chẳng biết, khi biết được, thì là lúc mẹ đã xuống núi rồi. Khi đó,Điểm Điểm muốn ăn gà ăn mày, nhưng cái con mà gia gia bắt được khôngphải là gà, đương nhiên là không làm ra được rồi. Gia gia không đi, HắcTử không đi, Hổ Tử cũng không chịu đi, cuối cùng vẫn là Điểm Điểm mặtdày mày dạn xin Như Nhi đi…cha ơi cha không biết đâu, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405823/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.