đó là con của nàng, không liên quan tới Sóc vương, đó là của một mình nàng!
______________________________________________
Y phục hỗn loạn đầy đất, cùng với mấy dấu hôn hiển thị rõ trên bả vai,chẳng lẽ còn không thể nói lên tất cả, y phục của nàng cũng nhăn nhúm,dưới tấm chăn mỏng ắt hẳn là…
Đau lòng đến nỗi không thể hít thởđược, Tiểu Tiểu, không phải nàng nói nàng ở chỗ Hoàng thượng hầu hạ, sẽkhông có bất cứ chuyện gì hết hay sao? Không phải nàng đã nói nàng sẽbảo vệ tốt bản thân ư? Chẳng phải nàng đã nói Hoàng thượng sẽ không làmgì nàng sao? Không phải nàng nói…
Võ công của nàng cao thế kia,bình thường nàng lanh trí đến thế, mọi chuyện lúc nãy, cũng là do nàngtự nguyện ư? Nếu như không phải nàng tự nguyện, Hoàng thượng sao có thểcùng nàng…
Tại sao phải đối xử với ta như vậy? Lần này, so vớilần trước biết nàng mất tích, trong lòng Lân càng đau đớn hơn. Có phảilà, nàng muốn khiến cho Lân đau đớn đến chết thì mới thôi không dày vòLân nữa? Tiểu Tiểu, rốt cuộc nàng có từng yêu ta không? Có từng nghĩ cho ta hay không.
Hết thảy bề ngoài, giờ đây hoàn toàn không liênquan gì đến hắn nữa, gương mặt không biết là bởi vì lửa giận hay là vìthất vọng, trở nên trắng bệch…dù là nàng lừa dối ta, cho dù nàng làm rachuyện này, Tiểu Tiểu, tại sao nhìn thấy ta nàng lại làm ra vẻ tuyệtvọng đến thế chứ? Rõ ràng người nên đau lòng là ta mới đúng…
“Lân, đệ sao vậy, không có gì đấy chứ?”
Hoàng thượng nghi hoặc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405825/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.