Bầu không khí bắt đầu có sự thay đổi.
Những dụ.c vọng trước kia vẫn luôn ẩn nấp đâu đó nơi trái tim, những ham m.uốn luôn khiến anh cảm thấy sợ hãi và phải cố gắng đè nén ấy, giờ đây đang dần thoát ra khỏi cái lối thoát được chính anh cho phép.
Trình Hoài Cẩn cứ để mặc cho cô ôm lấy mình.
Hai người không ai nói lời nào, trong gara vẫn cứ tối đèn như thế.
Thật lòng mà nói Tô Chỉ cũng cảm thấy thấp thoáng chút gì đó xót xa, bởi lẽ hai người chỉ có thể trao nhau cái ôm ở một nơi như vậy.
Nhưng hết thảy những điều đó đều không thể sánh được với lời khẳng định mà Trình Hoài Cẩn dành cho cô tối nay.
Anh nói, tất cả đều là sự thật.
Những gì cô thấy, những gì cô nghĩ, chúng đều là thật.
Cô tham lam hít hà hơi thở của anh, tựa như sợ rằng sau đêm nay, anh sẽ lật lọng nói không giữ lời.
“Mặc áo khoác vào, trong này lạnh.” Lát sau, Trình Hoài Cẩn vẫn lo cô sẽ bị nhiễm lạnh.
Tô Chỉ ôm eo anh, ngẩng đầu dè dặt hỏi: “Chúng ta ngồi trong xe thêm một lát được không anh?”
Trong gara xe yên ắng, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của Trình Hoài Cẩn.
Cô mở mắt ngắm nhìn đường nét mờ ảo nơi quai hàm anh, hồi hộp đợi chờ câu trả lời của người ấy.
“Không buồn ngủ sao?”
“Không,” Cô nói, “Tối nay em không buồn ngủ.”
Sau đó cả hai lại ngồi vào trong xe.
Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868005/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.