Trình Hoài Cẩn cúp điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Tô Chỉ gửi đến.
Anh nhắn lại: Cứ ở chỗ Giang Triết chơi một lúc, tối đến kêu cậu ấy đưa em về.
Gần như là ngay giây sau, tin nhắn của Tô Chỉ đã gửi đến: Anh vẫn đang bận sao?
Trình Hoài Cẩn: Ừ.
Tô Chỉ: Vậy anh cứ bận chuyện mình đi, không cần trả lời em nữa đâu.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra được giọng điệu của Tô Chỉ, chính là sự thỏa hiệp hệt như lúc trở về nhà vào đêm hôm qua.
Nó khiến trái tim anh không khỏi xót xa. Trình Hoài Cẩn cũng không trả lời lại nữa, anh nhét điện thoại vào trong túi, xoay người quay trở lại gian nhà phía sau lưng.
Trong gian nhà xưởng trống trải, lớp bụi tích tụ lâu ngày bay lơ lửng khắp nơi. Giữa ngày đông khô hanh buốt giá lại càng cảm thấy đìu hiu ảm đạm hơn bao giờ hết.
Hai người phụ trách đang không ngừng lục tìm trong ngăn tủ bên cạnh, nghe thấy tiếng bước chân của Trình Hoài Cẩn đi vào thì càng túa mồ hôi lạnh nhiều hơn.
"Ngài…ngài Trình, chúng tôi cũng đã lâu chưa động đến những tài liệu này rồi, chắc… chắc là còn phải cần thêm một thời gian nữa."
Trình Hoài Cẩn sa sầm mặt mày, hỏi thẳng: "Ngay cả hợp đồng và tài liệu kết nối với phía nhà sản xuất mà cũng đều qua loa cẩu thả như vậy, hay là thật ra không hề có những thứ này?"
Một trong hai người phụ trách gần như sắp khóc đến nơi: “Lúc đó chúng tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện, mấy thứ này vốn dĩ là được thực hiện theo quy trình, cấp trên cũng biết chuyện. Lúc kết nối với bên kia cũng chẳng ai ngờ được..."
“Không ngờ lại xảy ra sự cố, không ngờ lại bị điều tra có phải không?” Giọng nói của Trình Hoài Cẩn như ngâm trong băng đá, cứ thế trườn dọc khắp sống lưng người nọ, “Xem ra các anh còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, vậy bây giờ tôi có thể nói cho các anh biết, Trình Hoài Lĩnh đã bị bắt rồi."
Anh vừa dứt lời, sắc mặt hai người phụ trách kia đã tái mét, không hó hé ra được câu nào nữa.
Đợt trước Tết, Trình Hoài Lĩnh đã đứng ra thay mặt phía chính phủ và người dân tiếp quản một hạng mục dự án, ban đầu đó vốn là một dự án công ích không dính dáng gì đến kiếm chác lợi nhuận, nhưng Trình Hoài Lĩnh nào có phải nhà từ thiện gì cho cam, chẳng qua là nhằm lấy được tiếng thơm, tiện bề đảm bảo con đường thăng tiến sau này của anh ta mà thôi.
Nào ngờ vấn đề lại xuất hiện từ đây, miếng thịt béo bở này cũng đồng thời có người để mắt đến, vậy là cứ ngấm ngầm kèn cựa với với Trình Hoài Lĩnh ở trong bóng tối.
Khi đó, Trình Hoài Lĩnh đã dẫn đầu đi tìm một doanh nghiệp lớn khác để đảm bảo cho chắc ăn, nhưng suýt nữa đã bị người khác gài tội có giao dịch không chính đáng với chủ cũ của doanh nghiệp là nhà họ Thiệu.
Nhà họ Thiệu ngay lập tức rút lại hết tiền vốn đồng thời phủi sạch quan hệ, hạng mục dự án này của Trình Hoài Lĩnh cũng rơi vào thế bấp bênh nguy khốn. Thực sự không còn cách nào khác, nên đợt trước Tết Trình Hoài Cẩn mới phải thường xuyên chạy vạy tới lui giữa Bắc Kinh và Bắc Xuyên như vậy.
Nhà họ Trần nể mặt Trình Hoài Cẩn nên cuối cùng cũng chịu ra tay giúp đỡ một phen, nhưng trong lòng thì đầy oán trách nghĩ bụng đúng là bẩn cả tay. Mà nhờ đó, Trình Hoài Lĩnh cũng đã thật sự thuận lợi giành được dự án này về tay. Lúc Trình Hoài Cẩn chuẩn bị quay về Bắc Xuyên, anh đã cảnh báo anh cả nên kín kẽ một khoảng thời gian, đừng nên xảy ra xung đột với phe đối phương vào thời điểm đầu sóng ngọn gió như hiện tại.
Nhưng Trình Hoài Lĩnh đâu phải dạng người chịu ngậm đắng nuốt cay, lần này đối phương không dồn được anh ta vào chỗ chết, thế là lại càng được nước hung hăng điên cuồng. Anh ta đi khắp nơi rêu rao khoe khoang về dự án này, ra chiều muốn vả mặt đối phương một vố thật hăng.
Thế là vừa mới qua dịp năm mới, phía công trường đã bị người ta tố giác thi công sai phạm sau đó bị đình chỉ hoạt động một thời gian. Trình Hoài Lĩnh bị người ta âm thầm chế giễu sau lưng không ít. Anh ta bất chấp lời cảnh báo của Trình Hoài Cẩn, khoảng thời gian này vẫn bắt ép công nhân thi công trở lại, ai ngờ đen đủi thế nào mà rạng sáng hôm qua công trường xây dựng lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn, toàn bộ tòa nhà đang xây dở bị nghiêng ngả đổ sập.
Cũng may mà không thi công lúc nửa đêm nên không có thương vong nào về người.
Nhưng dường như bên kia đã có chuẩn bị từ sớm, ngay lập tức thu thập được rất nhiều bằng chứng.
Gần như là ngay khi sự cố xảy ra, đơn tố cáo và bằng chứng đã được giao nộp lên bên trên ngay lập tức. Trình Hoài Lĩnh đã thông đồng riêng với các nhà phát triển và nhà cung cấp để biển thủ kinh phí xây dựng đút vào túi riêng.
Bằng chứng chính là vật liệu xây dựng kém chất lượng trên công trường, đối phương đã thu thập bằng chứng ngay trong đêm.
Số lượng quá khổng lồ, một khi bị kết án thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Vậy là không hề cho nhà họ Trình bất kỳ cơ hội trở tay nào. Hơn năm giờ sáng nay đã có người đến dẫn giải Trình Hoài Lĩnh đi. Tất cả bằng chứng nghi ngờ có liên quan ở gian nhà phía đông đều không mảy may bỏ sót.
Mới sáng ra Trình Viễn Đông và Trình Hoài Cẩn đã đến nhà họ Trần một chuyến, nhưng nhà họ Trần sau khi nghe đầu đuôi sự việc đã từ chối thẳng thừng lời đề nghị của Trình Viễn Đông.
Tuy bà ngoại tuổi đã cao nhưng lời nói vẫn rất sắc bén.
"Trước kia tôi đã chẳng ưa gì cái tên Trình Viễn Đông nhà anh, cũng may Hoài Cẩn là do một tay tôi nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, không giống tên Trình Hoài Lĩnh bị dạy dỗ ra cái dạng giống hệt nhà anh. Bây giờ xảy ra cơ sự này, cái ngữ làm ba như anh tự đi mà gánh chịu trách nhiệm!"
"Anh nói lần này Trình Hoài Lĩnh là bị vu tội, vậy thì anh sợ cái gì? Cùng lắm là bị giam giữ mấy ngày, cuối cùng kiểu gì chẳng được thả ra, cũng coi như là cho nó một bài học. Anh không tin vào pháp luật mà lại mò đến tìm tôi, theo tôi thấy, thật ra là anh không tin Trình Hoài Lĩnh không làm gì khuất tất thì có!"
Từng câu từng chữ của bà ngoại chọc trúng tim đen của Trình Viễn Đông, kiên quyết không chịu nhúng tay vào chuyện này.
Trình Viễn Đông tức điên lên nhưng cũng chỉ bất lực không thể làm gì khác.
Cuối cùng ông ta chỉ có thể kêu Trình Hoài Cẩn đến công trường trước, xem xem có tìm được gì có ích không, còn mình thì đến nhà họ Giang.
Nhưng thật ra phía công trường bên kia đã bị người ta vây quanh chật cứng từ lâu, cuộc điều tra từ trên xuống dưới lần này căn bản không phải việc bọn họ có thể tùy ý mó tay vào. Trình Hoài Cẩn cũng chỉ là tìm thấy nhà xưởng chưa bị niêm phong điều tra này dựa theo những thông tin trước kia anh từng xử lý giúp Trình Hoài Lĩnh, nhằm tìm ra một số hợp đồng đã ký kết với nhà phát triển vào thời điểm đó.
Thế nhưng suốt cả một buổi sáng đã trôi qua mà vẫn không thu hoạch được gì.
Vẻ đắc ý vênh váo và cẩu thả bất cẩn của Trình Hoài Lĩnh khi ấy, giờ đây lại quật ngược xuống đầu anh ta.
Bà ngoại nói không sai, anh ta gần như giống hệt bộ dạng Trình Viễn Đông năm đó.
Đứng bên ngoài nhà xưởng âm u lạnh lẽo, Trình Hoài Cẩn cũng cảm thấy lạnh cả người.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh mở ra, thấy đó là Giang Nghiên Nguyệt.
Ánh mắt Trình Hoài Cẩn tối sầm trong giây lát, sau đó ấn nhận cuộc gọi. "Có chuyện gì sao?"
“Anh hai, em biết chuyện của anh cả rồi,” Giọng nói của Giang Nghiên Nguyệt tràn đầy sự lo lắng, nhưng cô ta cố dằn xuống để không khiến anh cảm thấy buồn bực: “Chú Trình đã bàn bạc với ba em xem nên làm thế nào rồi, anh cũng đừng lo lắng quá. Nếu không tìm thấy manh mối gì thì anh cứ tới nhà em trước đi đã, bọn họ vẫn đang thương lượng ở đây."
“Anh biết rồi.” Giọng nói của Trình Hoài Cẩn rất lạnh nhạt.
"Anh hai, không thì để em đi cùng anh nhé. Em thấy hình như tâm trạng của anh không được tốt lắm, nghe chú Trình nói anh đang ở công trường phía bắc thành phố, lát nữa em sẽ kêu tài xế đưa em qua đó."
"Không cần, " Trình Hoài Cẩn từ chối thẳng thừng, "Chỗ này không tra ra được cái gì cả, em không cần qua đây đâu."
Nói xong anh cúp điện thoại cái rụp.
Một cơn gió bấc thổi tới từ phía sau người, ngón tay anh nắm chặt điện thoại.
Trên công trường hoang vắng đâu đâu cũng là máy móc đã ngừng hoạt động, rõ ràng sắc trời vẫn còn sáng sủa là thế, vậy mà Trình Hoài Cẩn lại có ảo giác như bầu trời đang dần tối sầm.
Tựa như một cái bóng đen mà anh không thể cản lại, cứ thế từ từ ập xuống đỉnh đầu anh. Mọi sinh vật bị nó bao phủ đều không may mắn thoát nạn, anh lặng lẽ nhìn lên bầu trời một lúc, lát sau nhấc chân đi về phía bãi đậu xe bên cạnh.
-
Trước kia Trình Viễn Đông từng cảnh báo Trình Hoài Lĩnh đừng có ham hố lợi lộc trước mắt, cũng từng gạt bỏ con đường liên hôn với nhà họ Giang.
Bây giờ Trình Hoài Lĩnh bị người ta giải đi, nhà họ Trần lại không chịu nhúng tay vào. Liên hôn trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Trình Viễn Đông. Buổi chiều lúc Trình Hoài Cẩn đến nhà họ Giang, trông bộ dạng Trình Viễn Đông có vẻ như đã giải quyết xong vấn đề, ông ta vẫy tay ra hiệu cho Trình Hoài Cẩn và Giang Nghiên Nguyệt đi ra ngoài ngồi một lúc trước.
Nhưng Trình Hoài Cẩn lại cứ khăng khăng muốn nói riêng vài câu với Trình Viễn Đông ở trong sân.
Trình Viễn Đông có chút mất kiên nhẫn, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi theo ra ngoài.
Trình Hoài Cẩn khép cửa sân lại, hạ giọng nói: "Nếu như anh cả trong sạch, chúng ta cũng không cần thiết phải dựa dẫm vào thực lực của nhà họ Giang, chỉ cần tích cực phối hợp điều tra, tiếp tục tìm kiếm bằng chứng là được."
Trình Viễn Đông cau mày nhìn anh vẻ không hài lòng: "Giờ là thời điểm tốt nhất để hợp lực với nhà họ Giang, lẽ nào anh muốn giương mắt nhìn anh cả anh bị người ta hãm hại, để rồi lại lãng phí biết bao năm trời một cách vô ích như tôi năm đó sao?"
Trình Hoài Cẩn bình tĩnh nói: "Con không có ý đó, chỉ là không thể so sánh lúc đó với hiện tại được, năm đó có rất nhiều chuyện chưa được làm sáng tỏ, cũng không tìm được chứng cứ. Nhưng hiện giờ chúng ta chỉ cần tích cực phối hợp, xác định anh cả vô tội là được. Được thả ra chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Thực sự không cần thiết phải cùng nhà họ Giang…"
"Trình Hoài Cẩn," Trình Viễn Đông hạ giọng kêu anh im miệng, "Anh cho rằng đối phương không có chuẩn bị trước sao? Tìm chứng cứ tìm chứng cứ, bọn họ cũng có chứng cứ! Nhưng đến cuối năm nay vị trí đó sẽ bắt đầu chọn người, nếu anh trai anh bỏ lỡ thì lại phải đợi thêm mấy năm nữa đây?”
“Không đâu,” Trình Hoài Cẩn khăng khăng, “Chỉ cần chúng ta tích cực tìm kiếm chứng cứ, sẽ không mất nhiều thời gian như vậy đâu…“
“Trình Hoài Cẩn!” Trình Viễn Đông không nhịn được rống lên, sau đó lại hạ thấp giọng: “Từ trước đến nay anh chưa từng phản đối chuyện liên hôn, tôi cũng không thúc giục gì anh, bởi vì anh chẳng qua chỉ là không muốn trói buộc với nhà họ Giang. Nhưng bây giờ anh có ý gì đây? Tôi thấy là anh đã quên mất mình là người nhà họ Trình rồi có phải không? Anh đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ cái gì!? "
Giọng nói của Trình Viễn Đông nặng nề nện xuống bên tai Trình Hoài Cẩn như một hồi chuông cảnh tỉnh.
Sắc mặt anh đột nhiên tái nhợt.
“Anh cưới Giang Nghiên Nguyệt về, còn ở bên ngoài anh đi tìm hai cô, ba cô, bốn cô, năm cô gì tôi cũng mặc kệ.” Trình Viễn Đông dùng ánh mắt rét lạnh nhìn Trình Hoài Cẩn, trầm giọng nói: “Anh là con trai tôi, anh tưởng tôi không nhìn ra ư? Anh thích con nhóc họ Tô kia, thấy nó chưa đủ tuổi nên không ra tay được. Giờ thì hay rồi, đương lúc nhà họ Trình cần anh, anh lại cho tôi một vố này."
Trình Viễn Đông cười khẩy hai tiếng: "Trình Hoài Cẩn, làm người phải có lương tâm. Anh là con trai tôi, chuyện năm đó tôi không trách anh. Nhưng năm đó anh cả anh không dưng lại bị lỡ dở biết bao năm chỉ vì lý lịch gia đình, lần này nó xảy ra cơ sự này, tôi quyết không cho phép loại chuyện này xảy ra một lần nữa!”
Trình Viễn Đông nói xong phất tay áo đi vào phòng sách, cửa sân truyền đến một tiếng "rầm" cực lớn, đồng thời cũng cắt đứt hoàn toàn cuộc cãi vã này.
Trong khoảng sân tối tăm mờ mịt, chỉ còn lại một mình Trình Hoài Cẩn đứng đó. Thật lâu sau anh vẫn không nói một lời.
Cái rét lạnh từ đầu đến chân. Tựa như từng cái dằm băng lạnh giá lặng lẽ lan ra từ nơi trái tim.
Trình Hoài Cẩn dõi mắt ra xa nhìn ngọn đèn trong sân, chợt khiến anh nhớ tới cảnh tượng đêm qua cô ôm chặt anh.
Vòng tay của cô, nhịp tim của cô.
Hơi thở của cô, và cả giọng nói của cô nữa.
Sự hoảng sợ khi cô ghì chặt lấy anh, sự dè dặt khi cô vụng trộm khoác tay anh.
Những thứ bị đốt cháy đến rạo rực ấy, giờ đây đã biến thành từng mảnh tro tàn chỉ cần bóp nhẹ liền vụn vỡ.
Cứ thế cuốn theo chiều gió lạnh lẽo, từ từ bong tróc khỏi trái tim anh.
"Đừng tranh cãi với chú Trình nữa, có tin tức từ chỗ anh cả rồi."
Trình Hoài Cẩn chậm rãi hỏi: “Nói sao?”
Giang Nghiên Nguyệt vươn tay đẩy anh đi vào trong nhà: “Bên kia nói có thể gặp mặt, chú Trình đã đi trước rồi, bảo chúng ta về nhà lấy tài liệu rồi cũng đi theo qua bên đó."
Trình Hoài Cẩn trả lời: "Được, anh đi lấy."
"Em đi cùng anh."
-
Tô Chỉ ở lại nhà Giang Triết đến hơn bảy giờ tối, đến giờ cơm, hai người vừa ăn cơm vừa xem hết một bộ phim.
Thật ra thì cũng không tập trung xem cho lắm. Phần lớn thời gian, hai người họ đều trò chuyện với nhau câu được câu chăng. Tô Chỉ kể cho Giang Triết nghe những gì đã xảy ra trong xe đêm qua.
Giang Triết muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị Tô Chỉ đè xuống: "Em không cho anh ấy nói gì cả, cho nên anh cũng đừng nói với em điều gì hết, có được không?"
Cô từ chối không muốn biết con đường sau này rốt cuộc sẽ gian truân đến nhường nào.
Giang Triết nhìn Tô Chỉ một cái, chỉ đưa tay vuốt tóc cô. "Được, cùng lắm thì về sau đi theo anh."
Tô Chỉ cười nhạt, cũng không ừ hử gì.
Đến tầm tám giờ, Giang Triết đưa Tô Chỉ quay về nhà họ Trình. Không hiểu sao cứ có cảm giác trong sân càng có phần quạnh quẽ vắng lặng hơn trước, Tô Chỉ vừa xuống khỏi xe đã cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Đám người lúc sáng đã không thấy tăm hơi đâu nữa, chỉ có ông chú đi ra mở cửa chào đón cô.
Tô Chỉ vẫy tay với Giang Triết rồi đi về phía tây, cô hỏi dì mới biết Trình Hoài Cẩn vẫn chưa trở về.
Cô vừa định quay trở về phòng thì lại nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa. Một dự cảm mạnh mẽ bùng lên, khóe miệng cô không kìm được nhếch lên, bước chân vội vã chạy ù ra ngoài.
Quả nhiên, cửa ngoài sân lại mở ra.
Cách cả một khoảng sân rộng rãi là thế, đèn đóm cũng không mấy sáng sủa. Vậy mà Tô Chỉ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đang nhấc chân bước vào.
Anh mặc một chiếc áo bành tô đứng form màu xám khói, lúc này vạt áo đang để mở, có cơn gió lành lạnh lướt qua.
“Trình Hoài Cẩn!” Cô đứng trên hành lang khẽ cất tiếng gọi, đôi chân lập tức cất bước đi về phía anh. Nhưng rồi lại nhìn thấy Giang Nghiên Nguyệt cũng đi vào theo sau.
Bước chân chợt khựng lại.
Giang Nghiên Nguyệt cũng nhìn thấy Tô Chỉ, cô ta khẽ gật đầu coi như chào hỏi, sau đó đi đến bên cạnh Trình Hoài Cẩn nói: "Anh hai đừng phanh áo ra, cẩn thận cảm lạnh."
Nhưng Trình Hoài Cẩn không ngó ngàng gì cô ta, chỉ khẽ nói: “Chờ anh một chút.” Sau đó liền sải bước đi tới trước mặt Tô Chi.
“Mới về à?” Anh cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt Tô Chỉ nhìn về phía Giang Nghiên Nguyệt đang đứng đợi ở nơi cách đó không xa, rồi lại đưa mắt nhìn Trình Hoài Cẩn: "Hôm nay anh không đưa em đi hái dâu tây, chính là vì bận chuyện này sao?"
Trình Hoài Cẩn vừa định mở miệng, Tô Chỉ đã cười lạnh nhạt nói: "Anh cứ bận việc với chị ấy đi, em không sao."
Nói xong cô xoay người chạy vào trong nhà.
“Anh hai, muộn giờ rồi.”
Cách đó không xa, giọng nói của Giang Nghiên Nguyệt vang lên rõ đúng lúc. Trình Hoài Cẩn khẽ nắm chặt tay phải một lúc, lát sau mới quay người đi về phía đông cùng cô ta.
Ở nơi góc hành lang, Tô Chỉ lẳng lặng thu hồi ánh mắt, một mình cô chầm chậm quay về phòng ngủ.
Khoảng hơn mười giờ, Trình Hoài Cẩn gọi điện thoại tới.
Nhưng anh chỉ giải thích là có việc quan trọng, không phải vì Giang Nghiên Nguyệt nên mới cho cô leo cây. Nhưng anh lại không nói cho Tô Chỉ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và tại sao Giang Nghiên Nguyệt cũng ở bên cạnh anh.
Tô Chỉ chỉ hỏi anh tại sao Giang Nghiên Nguyệt có thể biết mà cô thì lại không được.
Trình Hoài Cẩn không trả lời được.
“Được, anh cứ bận việc mình đi.” Giọng điệu của cô xen lẫn sự tức giận quá mức rõ ràng.
Tô Chỉ nói xong câu này thẳng tay cúp điện thoại.
Mà nỗi buồn cũng mau chóng khoả lấp trái tim cô.
Đâu phải cô không biết Trình Hoài Cẩn không phải hạng người một dạ hai lòng, nhưng chỉ là cô vẫn cảm nhận được một loại cảm giác bị đẩy ra xa.
Là cái cảm giác mà lẽ ra cô phải biết ngay từ đêm qua mới phải.
Trình Hoài Cẩn chỉ là thừa nhận tình cảm của anh dành cho cô.
Nhưng ngoài điều ấy ra, anh không hề hứa hẹn bất cứ thứ gì.
Anh không đòi hỏi gì ở cô, cũng không hứa hẹn với cô bất cứ điều gì.
Ngay cả những lúc như vậy rồi mà anh vẫn giống hệt như một thứ máy móc tính toán chuẩn xác, không mắc phải một chút nhầm lẫn sai lệch nào.
Nỗi ghen tuông đố kỵ mãnh liệt cứ quẩn quanh trong lòng Tô Chỉ không sao kiểm soát được.
Cô biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng cô không thể ngăn nổi mình.
Cô bị Trình Hoài Cẩn gạt sang một bên. Ý nghĩ ấy khiến cô cảm thấy buồn tủi không thôi.
Suốt cả đêm nằm trằn trọc mơ màng, sáng hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện điện thoại có một tin nhắn Trình Hoài Cẩn gửi đến.
Ba tiếng trước anh gửi tin nhắn đến, hỏi cô đã thức dậy hay chưa.
Tô Chỉ ngẩn ngơ nhìn đăm đăm vào dòng tin nhắn ấy một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời lại.
Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi đi ra nhà ăn, dì đang chuẩn bị bữa sáng, vừa thấy cô đi ra là nói ngay: “Hồi sáng cậu Trình có quay về một chuyến.”
Tô Chỉ yên lặng ngồi vào bàn ăn, mím môi nói: “Cả đêm qua chú ấy không quay về ạ?”
Dì giúp việc bưng ly sữa ấm đi tới: "Không, sáu giờ sáng nay mới vội vã quay về một chuyến, ngồi ở nhà được mười phút rồi đi luôn."
“Không làm gì sao ạ?”
Đột nhiên dì giúp việc như nhớ ra điều gì đó: "Ôi thôi, tôi quên khuấy đi mất! Lúc về cậu Trình có để một hộp trái cây vào trong tủ lạnh, bảo tôi bao giờ cháu ngủ dậy thì nói cho cháu biết." Nói rồi dì ấy đi ra mở tủ lạnh.
Một hộp carton màu đỏ rất lớn. dì giúp việc nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn ăn.
Mở hộp ra, bên trong là những trái dâu tây to bự căng mọng đỏ tươi.
Khoảnh khắc nhìn thấy chúng, chóp mũi Tô Chỉ chợt cay cay.
“Sáng nay mấy giờ chú ấy về thế ạ?” Cô cất giọng nghẹn ngào hỏi dì.
“Hơn sáu giờ,” Dì giúp việc nhìn nhãn dán trên hộp, “Cái này là mua ở vườn dâu phía bắc này, cũng khá xa đấy.”
Viền mắt Tô Chỉ chợt đỏ hoe, cô nhìn thấy một tờ giấy nhớ màu vàng nhạt dán ở góc hộp.
Là nét chữ quen thuộc của Trình Hoài Cẩn.
Tô Chỉ đưa tay gỡ ra xem, trên đó chỉ viết một hàng chữ nho nhỏ:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]