Tô Chỉ không động vào hộp dâu tây kia mà bỏ lại vào trong tủ lạnh.
Nhưng cô đã lấy tờ giấy nhớ màu vàng nhạt kia đi, dán nó vào phía dưới trang giấy trắng mà mình vẫn luôn hết lòng nâng niu gìn giữ. Hệt như đang cố gắng kiếm tìm minh chứng cho thấy trong lòng Trình Hoài Cẩn có hình bóng cô.
Khi mà anh không thể cho đi bất cứ thứ gì.
Ăn sáng xong, Tô Chỉ giải quyết nốt đống bài tập về nhà. Cô đã hoàn thành hết bài tập kỳ nghỉ đông của mình, theo kế hoạch ban đầu, qua hai ngày nữa hai người sẽ quay trở về Bắc Xuyên.
Cô đang xem TV trong phòng ngủ được một lúc, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động.
Tô Chỉ cứ tưởng là Trình Hoài Cẩn đã quay về, bèn vội vội vàng vàng xỏ dép đi ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa ra thì lại nhìn thấy có năm sáu người mặc đồng phục màu đen đang đứng ở cửa.
Dì giúp việc cũng bị dọa sợ đứng im thin thít trong phòng khách không dám hó hé.
Nhìn thấy Tô Chỉ đứng ở cửa, người bên ngoài chỉ vào cô bảo đi ra ngoài.
Dẫn đầu là một người đàn ông vóc dáng cao gầy, mặt mày lạnh tanh, trên tay đang cầm một tờ giấy. "Lệnh khám xét, nếu thấy không có vấn đề gì thì đi ra ngoài cửa chờ."
Tô Chỉ hoàn toàn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì, dì giúp việc đã cuống cuồng kéo cô ra ngoài: "Chúng ta cứ ra ngoài trước đã."
Dì kéo Tô Chỉ đi ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867999/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.