Chương trước
Chương sau
Chuyện lễ đính hôn của nhà họ Giang bị hoãn lại rất lâu.

Vốn cứ tưởng đến đây là ngon ăn dễ xơi, nhưng sau khi nhúng sâu vào vụ này mới nhận ra mọi chuyện nào có dễ dàng như thế.

Giang Nghiên Nguyệt suốt ngày về nhà dở chứng ngúng nguẩy với ba, cứ trì hoãn kéo dài không đính hôn với Trình Hoài Cẩn cũng khiến cô ta ngày càng trở nên cáu kỉnh, bồn chồn bất an. Như thể chỉ sợ Trình Hoài Cẩn sẽ vuột mất khỏi tay cô ta bất cứ lúc nào.

Đến cuối tháng mười, Giang Nghiên Nguyệt một hai đòi Trình Hoài Cẩn dọn đến chỗ cô ta sống. Kể cả là không ở chung một phòng, nhưng ít ra cô ta cũng không phải chịu đựng những tháng ngày thường xuyên không nhìn thấy bóng dáng anh đâu.

Trình Hoài Cẩn không chịu được cô ta lải nhải ồn ào, cuối cùng chỉ đành đồng ý.

Anh nhờ dì giúp việc quét tước nhà cửa một lượt, sau đó bỏ mấy bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày vào vali.

Giang Nghiên Nguyệt ăn tối ở nhà xong lái xe qua đây. Lúc cô ta bước vào nhà, dì giúp việc đã làm đến khâu dọn dẹp cuối cùng.

“Anh hai, anh chỉ có chút đồ này thôi sao?” Cô ta bước vào nhà, thấy trong phòng khách chỉ có độc một cái vali lớn với một vali hòm xách tay.

Trình Hoài Cẩn ngồi trên ghế sofa, trông có vẻ như đang xem tài liệu gì đó trên máy tính.

Anh ngẩng lên nhìn Giang Nghiên Nguyệt một cái: “Giờ anh đang có chút chuyện phải làm cho xong, em không để bụng thì đợi anh một lát.”

Giang Nghiên Nguyệt cười: “Được ạ, em cũng chẳng vội gì chút xíu thời gian này.”

Cô ta nói rồi ngồi xuống bên cạnh Trình Hoài Cẩn, muốn nhìn xem anh đang làm gì. Hoá ra là đang sửa luận văn cho sinh viên.

“Phải nộp gấp sao anh?”

Trình Hoài Cẩn ậm ừ một tiếng.

Giang Nghiên Nguyệt mím môi cười, hôm nay tâm trạng của cô ta khá tốt, nên cũng không ở bên cạnh thúc giục anh.

Ngồi ghế sofa được một lúc, cô ta thấy hơi buồn chán bèn đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Trình Hoài Cẩn. Anh không mang đi tất cả đồ đạc trong phòng, Giang Nghiên Nguyệt mở từng ngăn kéo ra xem hết một lượt, nhưng chẳng thấy có gì mới mẻ.

Được cái bó hoa trên đầu giường thì lại nở khá đẹp.

Dì giúp việc đang lau chùi bàn ghế ở bên cạnh, cô ta lên tiếng hỏi: “Đây là hoa gì vậy?”

Dì liếc mắt nhìn qua: “Hoa cát tường, tuần nào cậu Trình cũng thay một bó mới.”

Giang Nghiên Nguyệt hơi sững sờ giây lát, nụ cười dần trở nên lạnh tanh.

Thế rồi cô ta lập tức xoay người đi ra phòng khách, Trình Hoài Cẩn vẫn đang ngồi đó sửa luận văn.

Giang Nghiên Nguyệt ngồi xuống sát bên người anh, làm như vu vơ hỏi: “Hình như lâu lắm rồi không nghe thấy anh nhắc đến chuyện của Tô Chỉ nhỉ?”

Trình Hoài Cẩn chẳng buồn ngước mắt lên: “Cô nhóc lên đại học rồi.”

“Vậy hai người không còn liên lạc nữa à? Mấy hôm trước em có thấy ảnh của Tô Chỉ trong vòng bạn bè của Giang Triết, bên cạnh em ấy có một cậu con trai, trông có vẻ quan hệ thân ra trò đấy.”

Trình Hoài Cẩn vẫn lạnh nhạt nói: “Bọn anh không còn liên lạc nữa.”

Ánh mắt Giang Nghiên Nguyệt dừng lại dò xét trên mặt anh, lát sau chỉ “ồ” một tiếng không lạnh không nhạt.

Cô ta đưa tay cầm tài liệu trên bàn anh lật ra xem: “Hoa trên đầu giường đẹp đấy.”

Cô ta vừa dứt lời đã nhìn thấy Trình Hoài Cẩn ngoảnh mặt sang đây.

“Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của anh, trong lòng Giang Nghiên Nguyệt hơi bùng lên lửa giận.

“Em chỉ vu vơ hỏi thôi cũng không được sao? Hay là chọc trúng chỗ đau của anh rồi?”

Trình Hoài Cẩn không nhìn cô ta nữa, “Nếu em không muốn ở đây đợi anh thì có thể quay về trước, chứ đừng như vậy.”

Giang Nghiên Nguyệt nhíu mày: “Em nói bâng quơ vài câu thôi không được à? Hơn nữa em cũng chưa từng nghe nói anh lại đột nhiên thích hoa cát tường đấy, hoa hoét gì mà ẽo à ẽo ợt, trông giống kiểu mấy cô bé mới thích thôi chứ.”

Lời vừa thốt ra, trái tim cô ta bỗng run lên như chợt bừng tỉnh.

Nhưng Trình Hoài Cẩn vẫn nhìn vào màn hình máy tính với vẻ thờ ơ không quan tâm.

Giang Nghiên Nguyệt há hốc miệng như kiểu không thể tin được, thế rồi đột nhiên ánh mắt cô ta liếc thấy cái vali hòm xách tay đang đặt ở phòng khách của Trình Hoài Cẩn.

Gần chỗ tay cầm trên cùng có một miếng hình dán bông hoa màu hồng nhạt.

Gần như là trong vô thức, cô ta đứng phắt dậy đi tới bên cạnh cái vali đó. Từng lớp cánh hoa màu hồng trông giống hệt bó cát tường đặt trên tủ đầu giường của anh.

Một dự cảm mãnh liệt đến mức không sao dằn xuống được.

Cũng giống như cái lần cô ta gặp Tô Chỉ lần đầu tiên.

Lúc Trình Hoài Cẩn quay sang nhìn Giang Nghiên Nguyệt, cô ta đã xé phăng miếng hình dán đó ra.

Trên mặt Giang Nghiên Nguyệt vẫn treo nụ cười nom rõ dịu dàng, cô ta vò nát hình dán đó rồi vứt vào thùng rác.

Gần như trong nháy mắt, Giang Nghiên Nguyệt nhìn thấy gương mặt của Trình Hoài Cẩn trắng bệch cắt không ra hột máu.

Trong lòng cô ta cũng thoáng cái cảm thấy lạnh ngắt, là bởi vì dự cảm kia dấy lên mách bảo.

“Em không nên tự tiện động vào đồ của người khác.” Cuối cùng Trình Hoài Cẩn cũng không nhìn vào màn hình laptop nữa.

Nhưng Giang Nghiên Nguyệt thì lại tỏ vẻ đến vô tội: “Anh hai, anh nói cái hình dán đó hả? Em cứ tưởng là đứa bé nào dán linh tinh lên đó nên vứt mất rồi.”

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn sa sầm nhìn cô ta.

“Đây không phải vấn đề dán hay không dán hình, mà là em không nên tự tiện động vào đồ của anh.”

“Em không được động vào ư, anh hai?” Giang Nghiên Nguyệt tiến lên vài bước tới gần anh, “Chúng ta sắp kết hôn rồi, có mỗi một miếng hình dán mà em cũng không được táy máy vào sao?”

“Em làm như thế khiến anh cảm thấy rất không được tôn trọng.”

“Có mỗi cái hình dán thôi, có cần thiết phải lôi cả tôn trọng vào đây không?”

“Đây không phải vấn đề một cái hình dán.”

“Em cứ thích coi là vấn đề một cái hình dán đấy!” Giang Nghiên Nguyệt bỗng nâng cao tông giọng, sau đó cười cợt rõ rợn người, “Ai dán cho anh đấy, anh hai? Trông lù lù ra đấy mà lâu như thế rồi anh vẫn không bóc ra?”

Nụ cười của cô ta gần như gằn ra tia âm u lạnh lẽo, từng bước đi tới bên cạnh Trình Hoài Cẩn.

“Để em đoán xem nào, là Tô Chỉ, có đúng không?”

Trình Hoài Cẩn im lặng nhìn cô ta, lát sau anh nói: “Anh không muốn thảo luận vấn đề này với em.” Nói rồi anh gập laptop lại, đứng dậy định lấy vali của mình.

Nhưng Giang Nghiên Nguyệt lại đẩy anh một cái, Trình Hoài Cẩn có vẻ hơi kinh ngạc hạ mắt nhìn cô ta.

“Sao thế, anh hai? Tại sao anh không trả lời câu hỏi này của em? Hay là bị em đoán đúng rồi?”

Sau khi nhìn thấy phản ứng của Trình Hoài Cẩn, nỗi bực dọc cáu kỉnh cùng sự lo lắng bất an tích tụ suốt mấy ngày qua bắt đầu bùng phát. Giang Nghiên Nguyệt không phải con ngốc, cô ta biết trước kia trái tim Trình Hoài Cẩn không dành cho mình. Nhưng cô ta thật không ngờ, không ngờ rằng người đàn ông này đến tận bây giờ vẫn chưa quên được Tô Chỉ.

“Cát tường là loài hoa con bé đó thích, cho nên tuần nào anh cũng cho người mua bó mới đặt trên đầu giường, có phải không? Miếng hình dán bông hoa đó cũng là nó dán cho anh đúng chứ? Trình Hoài Cẩn?” Giang Nghiên Nguyệt không kìm được cơn run rẩy toàn thân, lời nói cũng ngày càng hùng hổ dọa người.

“Trình Hoài Cẩn, anh nói gì đi chứ!”

Trong căn phòng im phăng phắc, Trình Hoài Cẩn nhìn bộ dạng gần như phát điên của cô ta, nhưng cũng chỉ trầm giọng nói: “Phải, nhưng điều này không liên quan đến em, đến cuộc hôn nhân của chúng ta.”

“Không liên quan?” Cô ta không nhịn được cười khẩy, “Trong lòng anh có người khác mà còn nói không liên quan đến cuộc hôn nhân của em?”

“Chúng ta vốn dĩ là…”

“Trình Hoài Cẩn!” Giang Nghiên Nguyệt gần như là hét lên ngắt lời, chỉ thẳng cánh tay vào mặt anh, “Vậy là giờ anh đã thừa nhận anh thích con nhỏ đó có đúng không!? Anh thừa nhận anh thích nó có phải không hả!?”

Trình Hoài Cẩn không nói gì.

Nhưng Giang Nghiên Nguyệt thì dường như đã biết được câu trả lời.

Nỗi mỉa mai to lớn đổ ập lên trái tim cô ta, cô ta vốn ngưỡng tưởng mình có thể từ từ làm tan chảy Trình Hoài Cẩn, bởi vì cô ta hiểu lòng thuỷ chung của người đàn ông này hơn ai hết.

Nhưng nào có ngờ, anh sớm đã đem lòng thuỷ chung này trao ai.

Chẳng trách, chẳng trách ngày hôm ấy, anh lại nói lời chắc nịch đến thế, nói rằng anh mãi mãi cũng sẽ không thích cô ta.

Thì ra là thế.

Hoá ra là vậy.

Cả người Giang Nghiên Nguyệt run lên như không thể chấp nhận được, nhưng rồi chỉ trong thoáng chốc, cô ta dùng ánh mắt chất chứa đầy ác ý nhìn về phía Trình Hoài Cẩn.

“Anh hai, em hiểu rồi.” Giọng nói của cô ta bất chợt trở nên sắc nhọn, hệt như loài rắn độc thè đầu lưỡi.

“Có phải cả đời đàn ông đều thích gái mới lớn không, có phải chơi gái tơ sướng lắm phải không hả!”

Trình Hoài Cẩn nhìn về phía cô ta mà gần như không dám tin.

Dưới ánh đèn lạnh lẽo, trong mắt cô ta chỉ còn lại tàn ảnh của sự điên loạn. Đôi môi tô lớp son đỏ tươi kia cũng trở thành thứ vũ khí ác độc nhất.

“Anh hai, anh nói cho em biết đi. Anh đã chơi nó mấy lần rồi, rốt cuộc sướng đến mức nào hả? Có thể khiến anh đến tận bây giờ vẫn nhớ nhung mãi không quên như thế, có phải nó…”

“Giang Nghiên Nguyệt!”

Song, lần này Trình Hoài Cẩn không để cho cô ta nói hết câu.

Trong mắt anh chất chứa lửa giận không thể đè nén, cùng với đó là tia cảnh cáo khiến lòng người run rẩy, anh nghiêm giọng nói: “Em nên coi lại bộ dạng của chính mình lúc này đi.”

Giang Nghiên Nguyệt thoáng cái chết trân ngậm chặt miệng, nước mắt cũng dâng lên trong hốc mắt với vẻ sợ hãi.

Ngay giây sau, câu xin lỗi của cô ta cũng bật thốt ra khỏi miệng.

Nhưng Trình Hoài Cẩn không nhìn cô ta lấy một cái, anh cầm chìa khoá sải bước đi ngay ra khỏi nhà.

-

Vào tháng mười, nắng gắt cuối thu ra oai được một trận, nhưng rồi đến cuối tháng, khi ra khỏi nhà vào sáng sớm hay tối muộn thì đã cần phải mặc thêm áo khoác.

Trước khi xuống dưới lầu, Tô Chỉ đã mặc một cái áo khoác thể thao màu đen ra ngoài.

Nhìn cô mặc quần đùi phối với áo khoác, Hứa Gia cười cô là “ăn mặc loạn xì ngầu”.

Tô Chỉ hứ hứ lườm anh ấy một cái, sau đó xác nhận lại với hội người đang ăn lẩu trong nhà xem còn cần mấy ca bia với mấy chai nước ngọt nữa. 

Nhân ngày cuối cùng của tháng mười, mọi người tới nhà cô ăn bữa lẩu, đang ăn dở mới phát hiện ra mua thiếu bia với nước ngọt.

Hứa Gia đi cùng cô tới siêu thị ở cổng tiểu khu để mua thêm.

Vừa xuống dưới lầu, cảm giác cổ chân đang để hở ra ngoài hơi lạnh, Tô Chỉ giậm chân nhảy tưng tưng lên để tăng thân nhiệt.

Hứa Gia nhe răng cười rộ lên, anh ấy kéo cô vừa đi vừa để ý xe cộ hai bên đường.

Bình thường chỗ đậu xe tạm thời toàn để trống, vậy mà hôm nay lại có thêm vài chiếc xe đậu ở đó, nhưng vì ánh đèn lờ mờ nên Tô Chỉ cũng chẳng để ý mấy.

Cả quãng đường cô cứ tung tăng nhảy nhót đi cùng Hứa Gia tới siêu thị ở cổng tiểu khu.

Ai ngờ bia đã cháy hàng rồi, ông chủ bảo phải mười phút nữa mới giao hàng tới. Hứa Gia sợ Tô Chỉ cứ ở ngoài rồi lại nhiễm lạnh, bèn bảo cô ôm một chai nước ngọt đi về trước.

“Thế đến lúc đấy anh có bê nổi bia không?”

“Cả em anh cũng xách được luôn nữa là.”

Tô Chỉ: “...”

Hứa Gia vẫy vẫy tay với cô: “Đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh.”

Tô Chỉ gật đầu, “Thế em mang nước ngọt về cho họ trước đây.”

“Ừ.”

Sau đó Tô Chỉ ôm một chai coca lớn đi về tiểu khu.

Tuy trời đã ngả tối, nhưng trong tiểu khu vẫn rất đông vui. Thời tiết đã chuyển sang tiết thu khiến lòng người dễ chịu nhất, lượng người đi ra ngoài tản bộ mỗi tối cũng càng nhiều hơn.

Tô Chỉ nhẹ nhàng cất bước đi vào phía trong tiểu khu.

Lúc gần đến dưới toà nhà nơi mình sống, cô thấp thoáng thấy có bóng người đang hút thuốc ở bên vệ đường. Nhưng người đó đứng ở chỗ khuất ánh đèn, Tô Chỉ không nhìn rõ được là ai.

Bản năng cảnh giác trỗi dậy, cô ôm chặt chai nước ngọt, tăng tốc đi về phía cửa tòa nhà.

Nào ngờ đột nhiên có một chiếc xe điện giao đồ ăn lướt xẹt ngang qua người cô, Tô Chỉ loạng choạng, cả người cả nước ngọt cùng ngã nhào xuống bãi cỏ bên vệ đường.

Tên kia đến đầu cũng không ngoảnh lại lấy một cái, cứ thế chuồn mất dạng nhanh như cắt.

Tô Chỉ khẽ chửi với theo hướng đó một câu “cạn lời”, cúi xuống nhìn mới phát hiện mắt cá chân của mình đã bị va đập vào lề đường xi măng.

Cô chống hai tay ngồi dậy, thử cử động mắt cá chân xem sao. 

Cơn đau nhói lập tức truyền tới từ chỗ mắt cá chân. Tô Chỉ khẽ rít lên một tiếng, cô đổi tư thế khác, cắn răng chuẩn bị đứng dậy, thế rồi lại chợt nhìn thấy có một đôi giày da lọt vào trong tầm mắt.

Trong lòng dấy lên tia cảnh giác, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn…

Dưới ánh đèn tù mù mờ tối, cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn lặng lẽ ngồi xuống trước mặt mình.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt nhưng khó lòng ngó lơ toả ra từ trên người anh.

Bấy giờ Tô Chỉ mới nhận ra, không ngờ anh chính là người đàn ông đứng dưới lầu hút thuốc hồi nãy.

Sao anh lại ở đây?

Trái tim thoáng chốc bị vò nhăn nhúm thành một mớ giấy lộn, ngay cả lời nói cũng mất đi mạch logic đơn giản nhất.

“Chú…chú hút thuốc đấy à?” Thế mà cô lại mở miệng hỏi câu này.

Trình Hoài Cẩn hạ mắt nhìn mắt cá chân của cô, khẽ đáp lại: “Ừm.”

Giờ phút này, dường như cái lạnh đầu thu đã mất đi toàn bộ uy lực, sau lưng Tô Chỉ hơi mướt mồ hôi, là bởi vì anh cách cô thật sự quá gần.

Khuôn mặt ấy ở ngay trước mắt, làn hơi thở nhè nhẹ cũng dịu dàng phả lên trán cô.

Tô Chỉ cố nín thở.

“Chú…” Nhưng cô còn chưa kịp thốt ra câu tiếp theo, Trình Hoài Cẩn đã hỏi: “Bạn trai em đâu?”

Cô nhíu mày nhìn Trình Hoài Cẩn: “Anh ấy không phải bạn trai tôi, chỉ là bạn bè tới nhà ăn…”

Trình Hoài Cẩn lập tức khẽ cất lời: “Gửi tin nhắn cho cậu ấy, bảo là em có chuyện nên đi trước.”

Tô Chỉ thoáng cái sững người.

Lát sau, cô hỏi lại anh như kiểu có chút đề phòng: “Chú muốn làm gì?”

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn hơi tối đi.

“Tôi không sao, chỉ đơn giản là trẹo chân tí thôi, tôi….”

Tô Chỉ còn chưa nói hết câu, đầu ngón tay ấm áp của anh đã cẩn thận áp lên mắt cá chân của cô.

Phút chốc trời đất quay cuồng.

Đầu ngón tay anh khẽ khàng vuốt ve.

Cơ thể tức khắc mất đi mọi năng lực phản kháng.

Khiến cô không cách nào lên tiếng được nữa.

Sau đó, lòng bàn tay của người đàn ông nắm trọn lấy phần mắt cá chân của cô, anh ngẩng lên hỏi:

“Có đau không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.