Trước khi vào năm học hôm mùng 10 tháng 9, Tô Chỉ và Hứa Gia đã cùng nhau tới núi Nam Nham một chuyến.
Cùng đồng hành trong chuyến đi còn có bạn cùng phòng của Hứa Gia và cả bạn bè của họ. Hứa Gia là ông hoàng lên kèo, cho nên mỗi lần đi ra ngoài chơi bời đây đó, anh ấy đều hô hào được cả tá người nhập hội. Tô Chỉ đã cùng họ ăn lẩu ở nhà Hứa Gia vài lần, rồi còn cùng chơi game tận mấy đêm nên cứ thế thân nhau một cách rất tự nhiên.
Để kịp lên ngắm mặt trời mọc ở núi Nam Nham, ngay tối hôm trước họ đã bắt xe bus đến chân núi Nam Nham rồi ở lại đó gần một đêm.
Nhưng nói thật là không một ai ngủ cả, bởi vì đến tầm ba giờ sáng là họ đã phải thức dậy rồi, sau đó lên kế hoạch đi bộ leo lên núi Nam Nham, cuối cùng là ngắm mặt trời mọc.
Buổi sáng sớm trên núi khá lạnh, đến bốn giờ sáng cả nhóm đã tập trung đông đủ dưới chân núi. Tô Chỉ cứ mắt nhắm mắt mở, cả người vẫn còn chút đờ đẫn mê man.
Hứa Gia đứng phía sau xách ba lô của cô lên, Tô Chỉ giật mình lập tức quay đầu nhìn quanh.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Hứa Gia đang cười với mình: “Để anh xách ba lô giúp cho.”
Tô Chỉ vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, mắt mũi kèm nhèm buồn ngủ đến mức díp lại thành một đường, giọng nói lí nhí: "Không nặng đâu, em tự đeo được."
“Thế để anh cầm nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867980/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.