Lơ ma lơ mơ thế nào lại lên xe của Trình Hoài Cẩn.
Từ khoảnh khắc được bàn tay anh nắm trọn lấy.
Tô Chỉ không muốn thừa nhận, thừa nhận rằng dẫu đã rất lâu rồi cô không còn cố ý nhớ về Trình Hoài Cẩn, dẫu cho cô cứ ngỡ lần gặp mặt trước đó, mình đã có đủ sức đề kháng với Trình Hoài Cẩn rồi.
Vậy mà, khoảnh khắc khi bàn tay anh chạm vào, cô vẫn là kẻ chết đuối bị lôi kéo chìm sâu dưới mặt biển rộng lớn kia, phút chốc đã buông bỏ vũ khí đầu hàng.
Cô không sao phủ nhận được, rằng trong trái tim cô chưa từng mất đi tình yêu ấy, nhưng cũng không lú lẫn đến mức coi tình yêu ấy là toàn bộ cuộc sống như trước kia.
Vụt mất thì sẽ phá huỷ, có được thì sẽ viên mãn.
Coi anh như một người bạn từng đồng hành bên cô một chặng đường, giờ đây Tô Chỉ đang dùng chính cách thức ấy để đối mặt với Trình Hoài Cẩn.
Tô Chỉ ở trên xe gửi cho Hứa Gia một tin nhắn, nói là mình tình cờ gặp lại một người bạn cũ, kêu anh ấy cứ về nhà ăn uống vui vẻ với mọi người, xong xuôi không cần dọn dẹp, cứ khoá cửa nhà giúp cô thôi là được.
Hứa Gia thấy hơi lo lắng, gọi ngay điện thoại cho cô.
Tô Chỉ nói xin lỗi với anh ấy qua điện thoại, sau khi xác nhận Tô Chỉ thật sự an toàn, một lát sau anh ấy mới cúp máy.
Gió không thổi được vào trong xe, dần dà cũng có chút rạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867977/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.