Dịch: Amelie.Vo
Trên đường đi đến phòng giáo viên với chiếc ba lô cũ trên vai, Loria vẫn còn mải mê chìm đắm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang về những vấn đề như:
[Lần đầu tiên lo ra trong tiết học với giáo viên mới.]
Hay là:
[Không biết lát nữa có bị phê bình vì thành tích tệ hại lần trước hay không?]
Tuy nhiên, sau khi theo gót vị giáo sư cao lớn bước vào văn phòng, đầu óc Loria bất giác trở nên trống rỗng.
Vì lúc này, đập vào mắt cô là toàn bộ cách bài trí của căn phòng.
Một chiếc bàn bằng gỗ hồ đào có hoa văn sang trọng với miếng trải bàn làm từ da sơn dương tông xuyệt tông, những cái chân nến mạ vàng theo phong cách Rococo, một tấm thảm lớn được dệt từ tơ lụa bằng kỹ thuật cổ xưa…
Khác với vẻ ngoài lãnh đạm của vị giáo sư, lối trang hoàng phức tạp và xa hoa của văn phòng khiến Loria nghi ngờ rằng mình đang sống ở giai đoạn hưng thịnh nhất của thời kỳ Trung cổ.
Cánh cửa màu nâu đóng sầm lại từ bên ngoài. Xuyên qua lớp rèm nhung dày nặng, ánh sáng chiếu vào phòng có phần ảm đạm hơn, nhưng lại làm bật lên nét cổ kính, huyền ảo và tịch mịch.
Loria mặc một chiếc áo khoác dù màu đen, mái tóc được búi củ tỏi một cách hờ hững, làn da trắng như tuyết trông càng nổi bật hơn trên nền tóc đen óng ả. Cô đứng đực ra tại chỗ, ôm tâm tình thấp thỏm bất an nhìn giáo sư Fassbinder đang ẩn mình trong bóng tối.
Bằng động tác không nhanh không chậm, con người cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-hoa/474981/chuong-15.html