Đom đóm bay qua đường hầm, bay qua lính gác và dẫn đường bị nhốt, bay qua mèo đen nửa trong suốt, bay qua Quản Kỳ tự do. Chúng tụ lại giữa không trung, tạo thành một đám mây dày đặc. Rồi lại chợt tản ra, hòa vào đêm tối, lẻn vào vô số nhà dân thường.
Canh khuya đêm vắng. Gió mát trăng thanh.
Cơ quan dưới lòng đất điều khiển lối đi xung quanh hạ xuống, làm pháo đài hình tròn ở giữa chậm rãi nâng lên một độ cao nhất định. Quản Kỳ dùng cơ thể Thành Dương, tay nâng bể thủy tinh, ngửa đầu nhìn ánh trăng.
“Cô từng hứa dẫn ta đi ngắm trăng.” Bà khẽ cười một tiếng: “Ta đợi bao nhiêu năm, rốt cuộc hôm nay bằng chính sức mình làm được rồi.”
Đàm Dung ở phía sau cách bà ta nửa bước, cúi đầu đứng đó, lặng lẽ không một lời. Diệp Vũ Tình ngồi trên mặt đất, tay nắm nòng súng, nhắm mắt ngâm nga một bài ca không rõ tên.
Quản Kỳ bắt đầu thở dài, âm cuối tan đi dưới sắc trăng: “Ta sẽ có ngày mai tốt hơn, tự do hơn, sẽ chiếm lĩnh một thành phố thuộc về mình. Cô đã giúp ta ngay từ đầu, bây giờ lại hối hận. Thật khéo, từ hôm nay trở đi, cô đối với ta cũng chẳng còn tác dụng nữa.”
Bà ta quay đầu, nhìn kĩ người bạn đã sống cùng tám năm. Trong mắt Đàm Dung không có ánh sáng, đờ đẫn ngây ra tại chỗ như một bức tượng sáp giả tạo. Diệp Vũ Tình mở chốt an toàn, giơ ngang họng súng, kề lên huyệt thái dương Đàm Dung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-duong-tuong-nga-tuan-duong/2005165/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.