*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ phá ra một lối đi trong hành lang dài đổ sụp.
Đá vỡ. Gạch vụn. Khối bê tông. Cốt thép gãy nát. Ninh Phi trầm mặc đi phía trước, dùng cơ thể máu thịt đào xới con đường trước mặt. Ngón tay đôi lúc bị xước rách, nhưng lại nhanh chóng lành lặn, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt.
Tạ Đồng hỏi: “Quản Kỳ đã khống chế Thành Dương?”
“Đúng vậy.”
“Làm thế nào được?”
Ninh Phi lắc đầu, dời đi một mảng tường lớn: “Tôi không biết.”
Tiếng ho khan yếu ớt từ phía trước truyền đến, theo sau là tiếng khóc thút thít. Tạ Đồng tiến lên một bước, cẩn thận di chuyển lính gác chống đỡ che ở phía ngoài. Cơ thể ấm nóng, máu ướt một tay. Bà đặt người xuống, khuôn mặt dẫn đường được bảo vệ ở trong cùng lem nhem nước mắt(2),khom người bò ra qua lỗ thủng, nức nở hỏi: “Anh ấy còn sống không?”
“Cậu ta sẽ không chết.” Ninh Phi nói.
Dẫn đường quỳ trên nền đất, nâng đầu lính gác, bàn tay cứ mãi run rẩy. “Anh ấy vì cứu tôi,” Cô khóc: “mới bị thương như thế.”
Ninh Phi không biểu cảm chăm chú nhìn họ, vài giây sau, hắn lắc đầu đi về phía trước.
Tạ Đồng thở dài, vỗ vai cô nàng: “Cô ở đây chăm sóc cậu ấy, bọn ta đi trước cứu thêm người.”
Tiếng khóc cuối cùng cũng nhỏ dần.
Ninh Phi đột nhiên hỏi: “Còn bao nhiêu người?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-duong-tuong-nga-tuan-duong/2005163/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.