Edit: Trảm Phong
Bước lui về phía sau, nàng ta nhìn Phong Lam Cẩn sắc mặt nghiêm nghị từng bước một bức tới, sợ hãi lui về phía sau, cho đến sau lưng dựa vào vách tường mới không đường có thể lui. Trong đôi mắt to của nàng ta chứa đầy nước mắt, trong mắt đều là kinh hoảng sợ hãi. Nàng duỗi ra hai tay, tựa hồ muốn ngăn cản Phong Lam Cẩn đến gần, hoảng sợ nói, “Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể!”
Phong Lam Cẩn bất vi sở động, ánh mắt vẫn hung ác nham hiểm như cũ.
Trong con ngươi bị hắc ám thôn tính sát khí lan tràn. Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời chiếu xuống làm ánh mắt hắn khẽ nheo lại, hắn ngửa đầu nhìn mặt trời sáng lạn, trước mắt bao trùm một màu đỏ.
Màu đỏ kia làm cho hắn nghĩ tới Vân Khanh rong huyết.
Một khắc kia trong lòng hắn hoảng sợ quên nhảy lên, tim cơ hồ ngừng tim đập, đời này hắn đều không quên được.
Mà hết thảy!
Đều là người trước mắt tạo thành!
“Ngươi làm tổn thương người ta yêu nhất, ta sẽ hoàn lại cho ngươi!” Lúc này Phong Lam Cẩn giống như ma quỷ, đáy mắt tuôn ra thị huyết đỏ hồng, “Phương Du, ngươi để ý nhất có phải túi da trên mặt ngươi hay không?”
“Ngươi muốn làm gì!”
Phương Du trừng to mắt liều mạng dùng hai tay che hai gò má, đã thấy Phong Lam Cẩn từ bên hông rút ra một chủy thủ khéo léo.
Chủy thủ kia mỏng như cánh ve, đao phong sắc bén, dưới dương quang liệt liệt tản ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268754/quyen-4-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.