Edit: Trảm Phong
Vô Duyên không còn để ý tới Phong Lam Cẩn, ngón tay như điện ở trên người Vân Khanh bay động, động tác nhanh đến chỉ có một đạo tàn ảnh màu trắng, trán của hắn cũng dần dần toát mồ hôi, đầu trọc phảng phất bịt kín một tầng hơi nước.
Trong phòng không có chút âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở cũng dần dần không thể nghe thấy, Phong Lam Cẩn gắt gao nắm quả đấm, khẩn trương nhìn động tác Vô Duyên, thân thể căng thẳng giống như là cung tiễn vận sức chờ phát động.
Trán của hắn cũng rịn ra mồ hôi lạnh như băng.
Phảng phất như là qua trên trăm năm, lại phảng phất như trong nháy mắt.
Chờ Vô Duyên rốt cục thu tay, Phong Lam Cẩn hi vọng nhìn sang. Vô Duyên hơi mệt mỏi gật đầu.
Phong Lam Cẩn chỉ cảm thấy hai đầu gối mềm nhũn, lại cũng không cách nào chống đỡ sức nặng thân thể, vô lực quỳ xuống.
Cả đời này chỉ vẻn vẹn có giờ phút này hắn bất lực nhất, đã trải qua quá nhiều vui buồn hắn nằm ở đầu giường Vân Khanh, dùng sức thở hổn hển.
Vô Duyên đại sư thương cảm nhìn hai người, sau một lúc lâu mới lắc lắc đầu, tiếng nói khô khốc.
“Phong thừa tướng, đến lúc rồi.”
Phong Lam Cẩn ngẩng đầu lên, đáy mắt tâm tình gì cũng không có, phảng phất không nghe hiểu lời Vô Duyên nói.
Vô Duyên lần nữa lắc đầu, “Nàng không thích hợp tranh đấu.”
Nếu không phải kiếp trước chịu đau xót như vậy, kiếp này nàng sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-phu-nhan/2268752/quyen-4-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.