9 
  
Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài một đêm, đến sáng hôm sau ta đã không vui nữa. 
  
Bởi vì sáng sớm hôm sau, ta rơi xuống một cái hố to. 
  
Cái hố được đào rất có mục đích, ngay giữa cửa viện, hễ ta bước ra ngoài là chắc chắn sẽ rơi xuống. 
  
Hai tay ta nắm chặt lại, các khớp ngón tay kêu răng rắc. 
  
Tốt lắm, xem ra tâm lý của lũ công tử này đã khỏe mạnh trở lại rồi. 
  
"Ha ha ha, nhanh đến đây xem, Tần Oản Oản rơi xuống hố rồi!" 
  
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải một đám người đang nhìn ta cười cợt. Chưa kịp mở miệng, lũ chúng nó đã vung gậy lao vào đánh tới tấp. 
  
Khi ta thoát khỏi cái hố, đám công tử kia đã biến mất tăm. 
  
Ta quay lại phòng, cầm roi, hầm hầm chạy đến ký túc xá nam. Chưa kịp tới gần, ta đã thấy lũ khốn đó tụ tập lại, cười đùa ha hả. 
  
"Xin lỗi mà không có thành ý, chỉ mở miệng nói vài câu đã coi như xong ư?" 
  
"Ngươi nghĩ Trưởng công chúa còn sống sao, ngươi có mặt mũi lớn đến thế à?" 
  
"Nàng ta nghĩ mình giỏi lắm hả, chỉ là một kẻ mặt trắng nhờ vào sắc diện, hiện tại Thái tử chưa đăng cơ, nàng ta còn may mắn được vài ngày yên ổn." 
  
"Đợi sau này Điện hạ lên ngôi, bổn thế tử sẽ thỉnh cưới Tần Oản Oản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-dai-nhan-rat-sung-ai-ta/3651828/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.