10
Tâm trạng không tốt, ta lại lui về hậu viện.
Tạ Hoài đang cho Tiểu Hồng ăn, thấy hắn mang thùng đi lấy nước, ta liền xắn tay áo giúp hắn bơm nước giếng.
"Hôm nay không có giờ học sao, sao không đi học?"
Giọng của Tạ Hoài rất đặc biệt, trong vẻ thoải mái lại pha chút trầm lắng, khiến ta bỗng dưng cảm thấy uất ức.
Ta lau mặt, mở miệng, nhưng cảm giác cổ họng hơi khản.
"Hôm nay không đi nghe giảng nữa."
Tạ Hoài ngẩng đầu, lướt nhìn ta một lượt, rồi chỉ vào quần áo ta:
"Lại đánh nhau à? Còn thua sao?"
Ta bật khóc, ngồi phịch xuống bên giếng, bắt đầu lấy tay lau nước mắt.
"Ngươi xem quần áo ta rách hết rồi, thủng lỗ chỗ, vậy mà cha ta không hỏi han gì, ngược lại còn bênh bọn chúng mà bắt nạt ta. Hu hu hu…"
"Ta đau quá đi mất… Hu hu hu… Nếu mẫu thân ta còn sống, bà nhất định sẽ đánh bọn chúng cho hả giận, còn cha ta chỉ biết mắng ta thôi… Hu hu hu…"
Tạ Hoài vẫn giữ vẻ bình thản, hắn tự mình bơm nước, đổ đầy thùng.
"Sao không đánh trả?"
"Ta rơi xuống hố, bọn chúng đào một cái hố ngay trước cửa viện, khi ta còn ở dưới hố thì bọn chúng ra tay."
Tạ Hoài từ tốn đổ nước vào chuồng ngựa.
"Khóc lóc có ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-dai-nhan-rat-sung-ai-ta/3651829/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.